Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 687

Chương 687
Chương 687

Đó là một tinh thể màu đỏ thẫm trong suốt, cực kỳ giống với hạch tâm ma lực trong di tích mê cung, cũng là con thoi trạng thái dựng đứng. Chỉ là hình dáng nhỏ hơn rất nhiều, chỉ cao khoảng nửa người.

Nhưng mà khi Elena chui vào mật thất, phát hiện mặt sau của nó thay đổi hình dạng, từ cung tròn nhu hòa bóng loáng biến thành góc vuông bén nhọn. Nếu từ trên đỉnh di vật nhìn xuống, nó quả thực giống như là một góc tư của một hình tròn bị chữ thập chia đều mở ra giữ lại.

Giống với hạch tâm ma lực, nó không có bất kì chỗ dựa trôi nổi giữa không trung, chỉ dựa vào điểm này, đủ để chứng minh sự bất phàm của nó.

Chính là món đồ chơi này, quyết định vận mệnh nhân loại?

Elena đồng thời tràn ngập hoài nghi, còn dâng lên một sự khó chịu đối Thần Minh.

Dựa theo cách nói của Pasha, không ai biết nó làm thế nào xuất hiện ở trước mặt mọi người, bắt đầu từ thời điểm nó xuất hiện, đã tương liên chặt chẽ với vận mệnh của nhân loại. Nếu mất đi nó, cho dù là phù thủy hay là phàm nhân, tất cả mọi người sẽ chết đi trong nháy mắt. Vì bảo hộ di sản, vô số người đẫm máu chiến đấu hăng hái, chết trên chiến trường chống lại ma quỷ. Nhưng Thần Minh chưa từng cho các nàng bất kì chỉ thị nào, giống như chỉ là yên lặng thưởng thức những chuyện này, mãi cho đến người chiến thắng cuối cùng ra đời.

Loại chơi đùa này quả thực làm cho người ta buồn nôn.

- Chuẩn bị xong chưa?

Zoe hỏi:

- Lúc vận chuyển di vật tuyệt đối đừng thả lỏng tinh thần, cũng đừng thử kết nối với Thần Minh, hay nhớ kĩ Pasha dặn dò chúng ta như thế nào?

- Yên tâm, ta nhớ rồi.

Elena gật đầu:

- Ta đếm từ ba, thế nào?

Đối phương làm thủ thế “Được”.

- Ba, hai, một...

Hai người đồng thời ôm di vật, chậm rãi đi ra ngoài. Nó rõ ràng có thể tự động bay trên không trung, lại không nhẹ như lông ngỗng. Khi Elena chạm vào nó, không khỏi cảm thấy cánh tay trầm xuống, cho dù là thân thể quân thần phạt, cũng cảm thấy cực kỳ tốn sức.

Nếu không phải Pasha dặn dò qua, quả thực nàng sẽ cho rằng tri giác mình mất đi mấy trăm năm lại trở lại.

Loại “Cảm giác tốn sức” này là trên tinh thần.

Di vật đang thử kết nối với các nàng.

Elena lắc đầu, vốn dự định quăng tạp niệm ra khỏi đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến không thể thả lỏng tinh thần —— nếu đã như vậy, nhất định phải miên man suy nghĩ.

Những nghĩ cái gì mới tốt? Đàn ông... hay là món ngon... Lại hoặc là chiếc giường mềm mại?

Một âm thanh thình lình chui vào trong đầu của nàng.

Nhìn cái gì? Không, không đúng! Elena mở to hai mắt, ai đang nói chuyện? Chẳng lẽ là bản thân di vật?

Nàng quay đầu nhìn Zoe, lại phát hiện hai mắt đối phương đã mất đi thần thái, giống như là một thể xác không có linh hồn.

Chết tiệt, rốt cuộc đây là tình huống gì? Pasha cũng không nói sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy!

Mau thả nàng ra!

Âm thanh dần dần đã xảy ra biến hóa, giọng nói khàn khàn lúc ban đầu biến thành giọng nữ nhu hòa, thậm chí Elena có chút không phân biệt được rốt cuộc là di vật đối thoại với nàng, hay là chính cô ta đối thoại với mình.

Mang nàng đi ra ngoài?

Trong nháy mắt như vậy, trong đầu nàng hiện lên dặn dò của Pasha.

Nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Zoe tiêu tán, thân thể hoàn toàn mất đi linh hồn không duy trì được hoạt tính bao lâu, nàng phải kéo Zoe trở về!

Chỉ cần nhìn di vật là được sao?

Elena hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm tinh thể màu đỏ thẫm.

Hình dáng của cô gái bắt đầu vặn vẹo, tiếp theo một luồng hắc ám bao phủ nàng, đợi khi tầm mắt khôi phục bình thường, nàng phát hiện thế giới bên cạnh đã hoàn toàn thay đổi hình dạng.

Đó là một đại điện trống trải khó có thể hình dung, vô cùng cao cũng vô cùng xa, mái vòm là bầu trời sâu thẫm và Hồng Nguyệt cực lớn, ma lực của Hồng Nguyệt bề ngoài giống như dung nham sôi trào. Bốn bức tranh khổng lồ lặng yên rơi xuống, trái phải trước sau vây nàng ở chính giữa.

Cho dù là đại điện, Hồng Nguyệt hay là cuộn tranh, đều làm cho người ta một cảm giác cực kì to lớn. Cảnh tượng bất khả tư nghị này tuy rằng đã nghe Pasha nhắc tới, nhưng Elena vẫn lần đầu tiên tận mắt thấy.

- Zoe! Ngươi ở đâu?

Nàng hét lớn.

Nhưng không ai trả lời nàng.

Trừ cuộn tranh ra, trong đại điện cái gì cũng không có.

Nàng ép mình tỉnh táo lại, hướng ánh mắt đến trên cuộn tranh.

Nhưng mà chỉ nhìn một cái, Elena liền cảm thấy sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh ——trong bức tranh cũng có người đang chăm chú nhìn nàng!

Trong đó một bức là ma quỷ thân mặc áo giáp tinh xảo, đồng tử của nó lóe lên hồng quang làm cho người ta sợ hãi, hơn nữa từ trên ngai vàng đứng dậy, tiến về phía nàng.

Mà một bức họa khác là nhãn cầu khổng lồ, khiến người ta không rét mà run chính là, trong nhãn cầu cũng không chỉ có một đồng tử, mà là mấy đồng tử đồng thời nở rộ, xếp thành hình tam giác, mỗi một cái đều như thể cái miệng rộng chọn người mà cắn.

Nàng kìm lòng không đậu lui ra sau hai bước, trong lòng cổ vũ cho mình nói, đây chỉ là bức tranh có thể động mà thôi, không có gì đáng sợ .

Nhưng mà suy nghĩ này trong đầu chỉ liên tục không đến một giây.

Chỉ thấy trong hai cuộn tranh bỗng nhiên vươn ra sáu bảy cái vòi màu đen, đánh thẳng tới nàng—— ngay trước mỗi một cái vòi, đều mọc ra một bàn tay thật nhỏ!

Elena còn chưa kịp phản ứng, đã bị bắt được!

Cái vòi kéo nàng qua lại, không ai nhường ai, dường như xem nàng như chiến lợi phẩm hiếm có, mà Elena treo ở giữa hai bức tranh cảm thấy thân thể giống như sắp bị xé rách, nỗi đau không thể chịu đựng được làm cho nàng kêu thảm.

Đợi đã... Cảm giác đau?

Lúc này nàng mới phát hiện, vậy mà mình đã khôi phục thành dáng vẻ của phù thủy.

Không ngờ thí nghiệm cuối cùng trước khi chết, lại là bị kéo thành hai nửa, Elena cảm thấy đau nhức không ngừng đánh sâu vào đầu óc của nàng, ý thức bắt đầu mơ hồ, như vậy cũng tốt... Cuối cùng không cần dùng dáng vẻ quân thần phạt, trống rỗng mà chết đi.

Nhưng mà cảnh tượng trong bức tranh thứ ba hình như có chút không giống.

Nàng nhìn thấy thân thể thần phạt quân mà mình chọn trúng ngã xuống trên mặt đất, mà Zoe kéo nàng đi đến cửa ngầm...

Sao lại thế này, chẳng lẽ nàng vốn dĩ không có dung nhập vào trong di vật sao?

Ngay khoảnh khắc này, đại sảnh bỗng nhiên sụp đổ, Hồng Nguyệt, cuộn tranh và cái vòi toàn bộ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đau đớn đã lâu không gặp cũng gián đoạn... Elena trừng mắt, mới chú ý tới mình lại trở về trong tàng thư quán.

- Đây là... mơ?

- Mơ cái gì mà mơ? Ngươi thật sự làm tức chết ta.

Zoe nghiến răng nghiến lợi nói:

- Trước đó Pasha nói với ngươi như thế nào? Tuyệt đối đừng kết nối với Thần Minh! Rõ ràng lúc bắt đầu ta còn nhấn mạnh với ngươi!

- Nhưng ta nhìn thấy ngươi mất đi thần trí...

- Ta còn nhìn thấy ngươi bị di vật nuốt sống kìa!

Nàng nổi giận đùng đùng ngắt lời nói:

- Đó đều là ảo tưởng mà Thần Minh chế tạo mà thôi! Nếu không phải ta kéo ngươi ra khỏi phòng, chỉ sợ ngươi phải vĩnh viễn bị nhốt ở bên trong.

Elena không khỏi nhớ tới ma quỷ và mắt khổng lồ trong cuộn tranh khổng lồ, cùng với những xúc tua giống như thật đó... Chúng nó đều là ảo tưởng mà Thần Minh chế tạo? Trong lòng nàng lờ mờ cảm thấy có chút không đúng —— Pasha cũng chưa thật sự tiếp xúc qua di vật, chưa từng đề cập điểm này cũng bình thường, nhưng nàng lại đích thân cảm nhận được mọi thứ mà di vật bày ra. Đó vốn dĩ không thể xem như ảo tưởng, cũng không liên quan tới Thần Minh. Trong nháy mắt khi nàng chú ý tới người trong bức tranh, người trong bức tranh cũng chú ý tới nàng.

- Kế tiếp làm sao bây giờ?

Betty xen mồm vào nói.

- Đổi một người đi theo ta.

Cuối cùng Zoe liếc mắt Elena một cái:

- Phòng cầu nguyện đã bị phá vỡ, chúng ta phải mau chóng dời di vật vào trong rương thần thạch, bằng không những tà thú lợi dụng mọi cơ hội sẽ đến trong hầm ngầm tới tìm chúng ta.

Bình Luận (0)
Comment