Sau khi hai người rời đi, Carter mới bước tới trước mặt nàng.
- Ngươi thật sự muốn đi sao? Nếu không muốn thi không cần phải miễn cưỡng đâu.
- Sao vậy? Ngươi không hy vọng ta ở bên cạnh ngươi à?
- Đương nhiên là không!
Hắn lắc đầu, hoàn toàn không giống như là một hành động mà núi băng mặt lạnh có thể làm.
- Mỗi phút mỗi giây ta đều muốn ở bên cạnh ngươi.
Cho dù là những cảnh diễn đau khổ vì tình, những lời thoại bộc bạch hết nỗi lòng khi phải sinh ly tử biệt cũng chỉ như thế. Nàng vốn tưởng rằng đó chỉ là thủ pháp biểu hiện khoa trương đặc biệt của hí kịch, không ngờ lại có thể gặp được một người như vậy. May liếc nhìn hắn.
- Thế à? Vậy giữa ta và bệ hạ Roland thì ngươi muốn ở bên cạnh ai hơn?
- À… Chuyện này.
Carter nghẹn lời, có thể là từ trước tới nay hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ phải chọn điều gì giữa chức trách và tình yêu.
May bị hắn làm cho buồn cười, nàng nhẹ nhàng vỗ mặt hắn.
- Được rồi, xem ra địa vị của ta và quốc vương là ngang nhau.
Kỵ sĩ cấp cao nhất nhẹ nhàng thở phào, hắn ôm vợ vào trong lòng, động tác trên tay cũng trở nên không thành thật.
- Dừng lại! Bây giờ vẫn là ban ngày đó.
Nàng đang chuẩn bị đánh mất suy nghĩ ngo ngoe rục rịch của đối phương thì bỗng nhiên có một luồng khí chua xông lên thẳng cổ họng.
- Oẹ…
Carter lập tức dừng lại, lo lắng hỏi.
- Sao lại như vậy? Có nơi nào cảm thấy không thoải mái sao?
May lắc đầu, nàng đẩy kỵ sĩ ra xa rồi hít thở sâu. Tuy cơ thể không có gì khác thường nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi buồn nôn, giống như trong bụng có thứ gì đó đang quay cuồng vậy. Nàng đi vào trong phòng vệ sinh nôn khan hai tiếng, nhưng trừ một ít nước bọt thì không thể nôn ra thứ gì.
- Ta lập tức đi gọi tiểu thư Lily.
Carter lo lắng, hắn khoác áo khoác rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
- Từ… Từ từ…
May cản hắn lại.
- Ta không bị cảm phong hàn.
- Nhưng mà ngươi đã có biểu hiện… Trong tài liệu của bệ hạ có viết, biểu hiện lúc đầu của bệnh phong hàn là nôn mửa và tiêu chảy. Năng lực của tiểu thư Lily có thể nhanh chóng chữa khỏi loại bệnh này, càng kéo dài thì bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng hơn.
- Có lẽ không phải ta bị bệnh…
- Không bị bệnh?
Carter nhíu mày hỏi.
- Vậy vì sao lại buồn nôn?
Đồ ngốc không có thường thức này. Hai bên má May đỏ hồng, nàng từng nghe vài người nói, nếu có… Cái kia thì tỷ lệ có phản ứng giống như hiện giờ rất lớn. Nhưng nàng lại không hề có kinh nghiệm trong chuyện này, lỡ như đoán sai thì chẳng phải sẽ bị cười đến rụng răng à? Nàng rất vui khi nhìn thấy dáng vẻ buồn cười khi không biết phải làm gì của chồng mình, nhưng mình lại không thể có sự nhầm lẫn nào trong loại phán đoán quan trọng này, nếu không sau này nhất định sẽ bị hắn cười cả đời mất.
- Ta nhớ trong Liên minh Phù Thủy… Có một cô gái tóc xanh có thể thấu thị đúng không?
- Ngươi nói tới tiểu thư Sylvia à?
Carter khẽ gật đầu.
- Nàng thật sự có thể nhìn thấy những vật mà người bình thường không thể nhìn thấy… Nhưng nàng không biết chữa bệnh.
- Có thể mời nàng tới đây một chuyến không?
May chậm rãi trở lại mép giường trong phòng ngủ, rõ ràng chỉ là phỏng đoán nhưng nàng lại không tự chủ mà nhẹ tay nhẹ chân, giống như sợ sẽ kinh động đến vật trong bụng vậy.
- Có lẽ tiểu thư Sylvia có thể biết được nguyên nhân.
- Ngươi nói…
Lúc này Carter cũng nhận ra, hắn há to miệng, đôi mắt rõ ràng sáng hơn vài phần, sau đó nặng nề nắm chặt tay rồi nói:
- Ta sẽ lập tức đi tìm nữ sĩ Wendy, nếu nàng ở trong thành thì chắc là sẽ không có vấn đề gì.
…
Sau khi cửa phòng đóng lại, May mới thở ra một hơi. Loại cảm giác này thật sự vô cùng kỳ diệu, chỉ chưa đến một tiếng, sinh mệnh giống như có thêm một phần hàm nghĩa. Chỉ là một cơ hội có thể trở thành sự thật, lại làm cả cơ thể nàng ấm áp hẳn lên. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu không khỏi hiện lên vẻ mặt khi Jasmine đưa cá ướp muối cho nàng.
Đó đại khái là… mùi vị hy vọng đúng không?
Ban đêm, Sylvia xác nhận suy đoán của nàng.
Nàng mang thai.
- Chúc mừng, chúc mừng.
Ngày hôm sau biết được tin tức này, Roland khẽ vỗ Carter Lannis đang kích động.
- Nhưng còn mấy tháng nữa đứa bé mới sinh ra, ngươi đừng chậm trễ công việc. Chờ tới khi sắp sinh, ta sẽ cho ngươi một kì nghỉ dài để ngươi ở bên vượt qua cùng nàng.
- Vâng thưa bệ hạ!
Carter vỗ ngực lớn tiếng nói.
- Đúng rồi, đứa bé sẽ sinh ra như thế nào?
Roland bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng.
- Thành Neverwinter có bà đỡ không?
- Bà đỡ?
Kỵ sĩ cấp cao nhất không hiểu hỏi.
- Đó là cái gì?
- Chính là người đỡ đẻ. Khi sinh con, dù sao cũng phải có người… À ừm, giúp đỡ xử lý vài chuyện chứ.
Roland trả lời, cùng lúc đó cũng tìm tòi trong ký ức của Tứ vương tử, lại phát hiện người thầy trong vương cung cũng chưa từng dạy hắn những tri thức tương quan.
- Cũng không thể để tự người mẹ cắt đứt cuống rốn của đứa bé chứ?
- À, bình thường chuyện này sẽ do trưởng bối làm, phần lớn các nàng đều từng có kinh nghiệm.
- Nếu không có trưởng bối như vậy thì sao?
- Chuyện này…
Carter ngây ngẩn.
- Ta cũng không rõ lắm.
Thế gia quý tộc nhiều con cháu tự nhiên không thiếu người, nhưng chắc chắn người bình thường sẽ không có điều kiện như vậy. Đến nay, thành Neverwinter mới xây dựng được một năm nên phần lớn dân cư đều đến từ mời chào và di chuyển tới, hiện tượng sinh đẻ cũng chưa có nhiều. Nhưng một khi dân cư sinh hoạt ổn định, xác suất sinh đẻ chắc chắn sẽ tăng trên diện rộng. Có thể dự đoán bắt đầu từ năm sau, mỗi năm đêu có rất nhiều sinh mệnh mới buông xuống thế gian này.
Vấn đề ở chỗ, đến nay thành Neverwinter vẫn chưa có một hệ thống chữa bệnh đáng tin cậy.
Cũng không thể trách Roland sơ sẩy, những thành phố khác cũng đều không có chuyện này. Sau khi mọi người bị bệnh thì chỉ có cầu nguyện với ông trời, hoặc là lấy ra vài miếng ngân lang mua một vài loại thảo dược kì lạ hiếm có của dược tề sư. Bởi thành Neverwinter có Nanawa và Lily, hầu nhue chấm dứt bệnh tật và đau đớn nên hắn mới chậm chạp chưa thành lập hệ thống chữa bệnh.
Trong cái nhìn ban đầu của hắn, cho dù khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, trực tiếp nhảy tới thời đại tin tức, y học hiện đại phát triển cao độ ở trước mặt hai cô gái nhỏ cũng chỉ có thể đi đổ nước rửa chân, bởi vậy việc này lại càng kéo dài hơn.
Nhưng bây giờ Roland mới nhận ra, cho dù lạc hậu đi nữa thì với một toà thành có một trăm nghìn người, hệ thống chữa bệnh cũng là chuyện tuyệt đối cần thiết.
Ví dụ như chuyện sinh để cũng không thể để cho Nanawa và Lily phụ trách được… Không nói tới chuyện hai nàng căn bản không thể lo liệu hết quá nhiều việc, nhưng một khi bắt đầu cuộc chiến với ma quỷ, chỉ sợ các nàng cũng phải đi tới tiền tuyến. Bệnh nhân trong thành cũng chỉ có thể giao cho thành dân tự giải quyết.
Đợi sau khi Carter rời khỏi, Roland mới mở sổ tay ra và ghi lại suy nghĩ của mình về cơ cấu chữa bệnh sơ cấp.
Dù sao đều là trống rỗng, không bằng cứ bắt đầu từ chuyện sinh đẻ.
Thành lập bệnh viện, bồi dưỡng nhân viên y tế, phổ cập kiến thức vệ sinh và các biện pháp cấp cứu cơ bản nhất… Cũng may mấy thứ này đã có cơ sở nhất định trong Đệ Nhất Quân, chỉ cần cải biên lại sổ tay tuyên truyền sử dụng trong quân lại một lượt, là có thể coi như một phần của tài liệu phổ cập để tuyên truyền rộng rãi, nhóm nhân viên giáo dục y tế đầu tiên cũng có thể từ lực chọn từ trong Đệ Nhất Quân.
Cho dù dốt đặc cán mai về y học hiện đại, Roland cũng nhớ rõ chỉ mỗi dụng cụ khử trùng, phòng ngừa miệng vết thương bị cảm nhiễm thôi là đã có thể có tác dụng rất lớn trong việc đỡ đẻ sau này rồi.
Còn những chuyện khác hoàn toàn có thể chậm rãi nghiên cứu sau.
Đợi đến buổi chiều, hắn lại nhận được một tin tốt.
Tilly Wimbledon dẫn theo nhóm người Ashes quay về Tây cảnh.