Sau khi rời khỏi quảng trường không lâu, May chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân phảng phất sau lưng.
- Phu nhân Lannis, xin chờ ta với, phu nhân Lannis!
Một lúc sau, nàng mới nhận ra có người đang gọi mình, và khi quay lại, chỉ thấy một cô gái mười bảy, mười tám tuổi đang chạy về phía mình.
Đối phương thắt bím hai bên, khuôn mặt đỏ bừng vì gió lạnh, nhưng áo khoác đệm và giày da còn mới tinh, chất liệu vải và tay nghề cũng rất chắc chắn, nếu đặt vào hai năm trước, nàng nhất định sẽ nghĩ rằng người này là tiểu thư con nhà khá giả. Nhưng hiện nay ngày càng có nhiều người có khả năng mua quần áo mới, không phải là thời đại có thể đánh giá hoàn cảnh chỉ dựa vào vẻ bề ngoài nữa.
Cô gái chạy đến bên cạnh nàng, hít vài hơi, tách một trong hai con cá muối trong tay ra, đưa cho nàng.
- Phu nhân Lannis, đây là món quà cảm ơn của ta, mong ngài hãy nhận nó.
May không khỏi giật mình:
- Quà cảm ơn?
- Ta đã muốn gặp ngài từ lâu, nếu cha ta được tận mắt xem vở kịch của ngài, ông ấy hẳn cũng sẽ rất vui!
- Nhưng ta không biết ngươi, cũng không biết cha ngươi... có thể bắt đầu lại từ đầu không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngôi sao vùng Tây cảnh phải mất nửa tiếng đồng hồ mới hiểu được đại khái toàn bộ câu chuyện.
Cô gái này tên là Jasmine, sau khi đi dạo chợ thì vừa hay nhận ra bóng lưng của nàng, chạy theo để tặng cá chẳng qua chỉ là hành động nhất thời, cũng chỉ để tỏ lòng biết ơn.
Còn cha của Jasmine là một người lính của Đệ Nhất Quân, không may hy sinh trong trận chiến với giáo hội, chỉ còn lại cô và mẹ cô. Lương hưu hào phóng và chính sách tuyển dụng ưu tiên của tòa thị chính đã giúp họ khỏi phải lo lắng chuyện mưu sinh, nhưng cái chết của cha cô vẫn khiến Jasmine đau buồn trong một thời gian dài, cho đến khi vở kịch mới “A hero’s life” xuất hiện mới giúp nàng phấn chấn trở lại.
Trong vở kịch, tất cả những người đã hy sinh anh dũng để bảo vệ gia đình và vương quốc của họ đều được Bệ hạ phong tặng danh hiệu anh hùng.
- Mẹ, trước đây ông chỉ là một thợ săn bình thường, không ngờ sau khi chết lại nhận được vinh dự như vậy, nên nếu có cơ hội được gặp ngài, mẹ bảo ta nhất định phải cảm ơn ngài đàng hoàng.
Jasmine cúi đầu thật sâu với May.
- Bây giờ mọi người gọi ta là con gái của anh hùng, điều này khiến ta cảm thấy như cha chưa từng rời xa ta. Nếu không phải vì Đệ Nhất Quân không tuyển nữ, ta cũng muốn cầm lên khẩu súng hỏa mai và chiến đấu với những kẻ thù có ý đồ xấu.
- ...
May im lặng một lúc mới nhẹ giọng hỏi:
- Nhưng chiến đấu có thể sẽ phải hi sinh, ngươi không sợ sao?
Jasmine gật đầu trước, sau đó lại lắc đầu.
- Trước đây, mỗi khi mùa đông đến, chúng ta phải chuyển gia đình đến cứ điểm Epic, có rất nhiều người đã chết trên đường và sau đó bị ném xuống sông Xích Thủy, mỗi lần nghe thấy tiếng phốc, có nghĩa là một người đã chết đi. Trong khu ổ chuột, số người chết còn nhiều hơn, sau trận tuyết rơi dày, trên đường phố có thể nhìn thấy những thi thể đông cứng ở khắp mọi nơi, lúc đó, ta từng run lên vì sợ hãi, sợ khi ta nhắm mắt lại, ta sẽ trở thành người tiếp theo.
- Chính vì không muốn lại trở về bộ dạng đó nên mới cần có người đứng lên, đấu tranh cho cuộc sống mới.
Nàng nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Đó chính là một câu thoại trong vở kịch.
Trong phút chốc, May cảm thấy có gì đó mềm mại trong trái tim như được chạm vào.
Nàng đưa tay sờ tóc cô gái:
- Cho dù có phải trả mọi giá?
Khi người dẫn chuyện trong vở kịch hỏi câu này, May mơ hồ nhớ ra cả quảng trường lúc đó đều im lặng, ai nấy đều nín thở chờ đợi câu trả lời của vị diễn viên sắm vai anh hùng.
Và lúc này, câu trả lời của Jasmine có sức mạnh không kém gì “người hùng” trong vở kịch:
- Vì nó xứng đáng để chúng ta làm vậy.
- Ta sẽ nhận món quà cảm ơn của ngươi.
- Phu nhân Lannis, xin hãy bảo trọng!
Cô gái vui vẻ vẫy tay, quay người chạy sang đường khác.
May liếc nhìn con cá muối nặng trĩu trong tay, trong đầu nàng lại nhớ tới cảnh tượng khi nàng hỏi ý kiến của bậc thầy kịch nghệ Kajin Feith lúc nàng biểu diễn tại Nhà hát lớn Vương Đô cũ.
Thế nào gọi là vở kịch xuất sắc nhất?
Khi sức chú ý của khán giả vững vàng tập trung lên ngươi, nghĩ rằng ngươi chính là nhân vật trong vở kịch, thứ họ xem không phải là một vở kịch mà chính là thứ mà ngươi đã thực sự làm được trong cuộc sống, như vậy mới xứng đáng là diễn xuất xuất sắc nhất.
Để đạt được điều này, nàng đã luyện tập kỹ năng diễn xuất của mình một cách chăm chỉ, cân nhắc tâm trạng và phong thái của nhân vật, dành hết tâm trí vào kịch bản của câu chuyện, mỗi một chi tiết đều được thể hiện đến hoàn hảo. Mọi nỗ lực vất vả của nàng cuối cùng đã được đền đáp, ở tuổi hai lăm, nàng trở thành diễn viên mà mọi nhà đều biết, với thân phận là một người con vùng Tây cảnh, nàng đã có một chỗ đứng vững chắc tại Vương Đô. Ở thời kỳ đỉnh cao danh vọng của nàng, ngay cả những buổi biểu diễn nổi tiếng của Nhà hát lớn Vương Đô cũng không thể làm lu mờ được vẻ rực rỡ của nàng.
Nhưng giờ đây, suy nghĩ của May đã thay đổi.
Trong vở “A hero's life”, diễn xuất của nàng có thực sự hoàn hảo không chút khuyết điểm không? Không hẳn vậy. Kịch bản của Bệ hạ ra đời quá nhanh, cơ bản chỉ có hai ba tuần tập dượt đã phải lên diễn, trong đó để ghi nhớ lời thoại cũng đã mất một tuần, đoàn phim nhiều lúc phải vừa cải thiện vừa diễn xuất. Ví dụ, vai vợ của anh hùng mà nàng đóng gặp phải vấn đề thiếu từ và dùng sai cách diễn đạt. Chưa kể câu chuyện này không phải là cách giải thích tình yêu mà nàng quen thuộc, rất nhiều thứ còn phải mò mẫm lại từ đầu, nó không hoàn hảo chút nào.
Thế nhưng tiếng vang của vở kịch không tốt sao?
Từ những tràng pháo tay tặng lại của khán giả, chắc chắn “A hero's life” cũng không kém cạnh “Prince in love” lúc bấy giờ là bao. Khi nhân vật chính nói Vì nó xứng đáng để chúng ta làm như thế, sự bùng nổ của tiếng đáp lại gần như có thể phá tan tuyết đọng ở dãy núi Tuyệt Cảnh.
Có lẽ đây mới chính là màn trình diễn tuyệt vời nhất... Nàng nghĩ rằng cảnh tượng như vậy sẽ không bao giờ được nhìn thấy ở Nhà hát lớn Vương Đô nữa, các quý tộc có thể khóc vì những nhân vật trong vở kịch, hoặc vỗ tay vì sung sướng, nhưng những gì họ đang nhìn chăm chú luôn chỉ có mình nàng, cuộc sống của một người ngoài cuộc. Mà ở đây, cái khán giả nhìn thấy là chính họ thông qua bộ phim và mọi người nhìn thấy tương lai mà họ muốn.
...
Trở lại nơi ở, May bất ngờ nhìn thấy Irene và Dawn.
- A... May, ngươi trở về đúng lúc lắm.
Irene bật dậy khỏi ghế, giữ chặt vai nàng.
- Chúng ta vừa nhờ đại nhân Carter chiếm giúp một vị trí đẹp, đến lúc đó ngươi cũng đi chung với bọn ta đi.
- Đi đâu?
Hôm nay sao vậy, gặp phải những người toàn nói những lời làm nàng chẳng hiểu mô tê gì. Nàng đảo mắt, gạt tay Irene ra rồi cho nấm mõm chim và cá muối vào bếp.
- Cuộc tập trận pháo binh đấy.
Irene đứng sau lưng nàng hét lên.
- Nghe nói là cuộc tập trận lớn nhất kể từ khi Đệ Nhất Quân thành lập, trước tòa thị chính đã có một hàng dài xếp hàng rồi, lẽ nào ngươi không có chút hứng thú nào sao?
- Không hứng thú.
May nhún vai.
- Có thời gian vậy chi bằng đọc kịch bản thêm vài lần.
- Coi như đi chung với ta đi... được không...
Người này thực sự rất bám người, nhưng nàng vẫn không thể lấy sức mà quát lớn, bởi vì khác với những người khác, việc thân quen với Irene là một suy nghĩ đơn giản từ tận đáy lòng, đây là thứ mà nàng chưa từng được trải qua khi ở nhà hát Epic.
May vốn định từ chối, nhưng khi lời nói sắp thốt ra, không hiểu sao nàng lại dần nuốt lại. Đúng là nàng không thích những thứ liên quan đến đánh đấm thật, nhưng đôi khi đánh nhau cũng không phải là điều hoàn toàn tồi tệ và kinh khủng. Nếu đi xem có lẽ sẽ được trải nghiệm đôi chút cảm giác chân thực của một người lính, giúp những lần diễn xuất tiếp theo càng nhập tâm hơn?
Tất nhiên, tuyệt đối không phải vì sự cầu xin mềm mỏng của Irene.
- Ta biết rồi.
Sau một lúc do dự, May thở dài.
- Nếu ngươi cứ kiên trì muốn vậy.
- Haha, thật không? Tốt quá!
Nhìn thấy bộ dạng hớn hở của Irene, nàng lắc đầu bất lực, thôi vậy, cứ coi như đó là một sự hy sinh để diễn một bộ phim hoàn hảo hơn vậy.