Ngày hôm sau, Roland vẫn thức dậy muộn như thường lệ, khi hắn tỉnh dậy thì Anna nằm bên cạnh đã không thấy đâu, chỉ còn vài sợi tóc mỏng màu nâu vàng nhạt rớt lại trên cánh tay, và một mùi thơm nhẹ khiến người ta yên tâm.
Một phần ăn sáng được đặt bên cạnh chiếc bàn cạnh giường, rõ ràng là được nàng mang từ trên bếp xuống, trên đĩa có một tờ giấy ghi dòng chữ ngắn gọn trên đó: “Biết ngươi thích ngủ nướng nên ta không ăn cùng ngươi nữa vậy.”
Những lúc thế này nàng ấy vẫn không thể quên công việc, thức dậy đúng giờ... Chỉ có thể nói nàng quả thực là một người nghiêm túc.
Roland bất lực lắc đầu, xoay người rời khỏi giường, ngay cả khi thành bảo có đầy đủ hệ thống sưởi, thì việc rời khỏi chiếc giường êm ái vào mùa đông vẫn là một quá trình khó khăn. Chiếc chậu gỗ mà Anna đã rửa mặt vẫn còn tỏa ra hơi ấm, hắn chỉ đơn giản rửa mặt bằng nước ấm còn lại trong chậu gỗ, bưng bữa sáng rồi nhẹ nhàng bước đến văn phòng trên tầng ba.
Đẩy cửa văn phòng ra, Barov và Edith đã đợi hắn bên trong. Nightingale lại ngồi chờ ở chỗ cũ- trên chiếc ghế salon độc quyền cạnh lò sưởi, vừa xem truyện tranh phù thủy vừa nhai cá khô, vẻ mặt thoải mái chẳng khác gì thường ngày.
- Hôm nay đến sớm vậy?
Roland vờ như không có gì xảy ra lên tiếng chào hỏi.
- Có chuyện gì cứ ngồi xuống rồi nói.
- Khụ khụ.
Tổng quản tòa thị chính hắng giọng, dường như đã quen với việc này từ lâu.
- Bệ hạ, công tác chuẩn bị hậu cần cho cuộc tấn công vào Cực Nam cảnh đã hoàn tất, ngoài ra việc chiêu mộ quân dự bị cũng diễn ra suôn sẻ, đến mùa xuân năm sau tổng quân số của Đệ Nhất Quân dự kiến sẽ lên tới bảy nghìn người, đây đã là một lực lượng vô song ở Greyfort rồi.
- Chỉ ở Greyfort mới thế thôi.
Edith bất thình lình xen vào:
- Người bệ hạ đối phó không phải với đám kỵ sĩ và quý tộc ngu ngốc đó.
Roland mỉm cười, mở ra tập báo cáo trên bàn.
- Đúng là như vậy, muốn chiến đấu với ma quỷ thì không thể ngừng lại việc mở rộng dân số và xây dựng quân đội. Trong điều kiện không ảnh hưởng đến tiến độ sản xuất, Đệ Nhất Quân càng tuyển mộ được nhiều binh lính thì càng tốt.
Mặc dù có hơi không phục nhưng khi quốc vương đã lên tiếng, Barov chỉ có thể dạ vâng đồng ý, đồng thời trừng mắt nhìn trân châu của Bắc địa một cái.
Theo lẽ thường, những việc như tuyển quân và hậu cần chiến đấu đều do Đệ Nhất Quân tự mình thực hiện, nhưng dù là Iron Axe hay một vài tướng lĩnh dưới quyền, hầu hết họ đều xuất thân thấp kém, tác chiến xuất binh có lẽ vẫn khá ổn, nhưng họ không biết gì về quản lý tài chính và hành chính. Vì vậy, vấn đề liên quan đến tiền bạc vẫn phải được Barov phối hợp thực hiện.
Sau này, khi quy mô của Đệ Nhất Quân được mở rộng hơn nữa, việc bố trí nhân sự như vậy rõ ràng sẽ khó duy trì- khuôn khổ quản lý đơn giản ban đầu được thiết lập bằng một quyết định chủ quan không còn đáp ứng được sự phát triển trong tương lai, có lẽ đã đến lúc phải thực hiện một vòng cải cách mới đối với hệ thống quân đội rồi.
Roland chú ý trở lại bản báo cáo, theo kế hoạch do Iron Axe đưa ra, có khoảng một nghìn binh lính sẽ tham gia quá trình tấn công vào Cực Nam cảnh. Năm trăm cựu binh được điều động từ thành Neverwinter để tham gia cùng với năm trăm tân binh đóng tại Fallendragon Ridge, và sau đó đi dọc theo ốc đảo sông Silver đến thành Ironsand.
Chỉ cần mang theo hai khẩu súng cứ điểm 152mm, việc chinh phục thành Ironsand với một lực lượng như vậy sẽ không phải vấn đề quá lớn. Tuy nhiên, chìa khóa để chinh phục người Sand không nằm ở chỗ công thành đoạt đất, mà là nằm ở quyết đấu thần thánh, vì vậy vai trò quan trọng hơn của Đệ Nhất Quân chỉ là hộ tống và duy trì trật tự mà thôi.
Công việc hậu cần cho chuyến xuất chinh của một nghìn người đối với tòa thị chính đã là rất thuận buồm xuôi gió rồi, các chi tiết liên quan cũng ngày càng hoàn thiện hơn, tình trạng chuyện gì cũng phải đích thân dặn dò từng chút một như trước đây đã biến mất vĩnh viễn, và thậm chí một số chi tiết còn vượt quá sự mong đợi của hắn, rõ ràng đây chính là kinh nghiệm tích lũy được sau khi trải qua vài trận thực chiến.
- Tốt lắm, cứ vậy mà làm đi.
Roland đóng lại tập báo cáo, nhìn về phía trân châu của Bắc địa:
- Ngươi còn chuyện gì muốn nói không?
Nếu chỉ báo cáo về các vấn đề hậu cần, Edith có lẽ sẽ không đi cùng Barov đến đây.
Nàng chưa bao giờ là loại người thích cướp công người khác.
- Vâng, thưa Bệ hạ.
Edith gật đầu:
- Ta nghe Iron Axe nói, ngài định tổ chức một cuộc tập trận pháo binh?
- Ừ, đúng vậy.
- Ta nghĩ là... liệu có thể cho người dân thành Neverwinter cùng tham gia quan sát không?
Câu nói thứ hai của nàng khiến đôi mắt của Roland sáng lên.
- Nếu con dân của ngài có thể tận mắt chứng kiến một cảnh tượng hoành tráng như vậy, có thể sẽ nâng cao sự nhiệt tình muốn tham gia quân đội của họ, sau này cũng chắc chắn sẽ tràn đầy niềm tin đối với trận chiến với ma quỷ.
- Loại chuyện này sao có thể cho dân chúng tham gia được?
Barov cau mày.
- Đâu phải ngươi chưa thấy qua cảnh thuốc nổ phát nổ, lỡ như khiến bọn họ sợ vỡ mật và nghĩ rằng đó là sự trừng phạt của Thần Minh thì sao?
- Vậy thì đó cũng là hình phạt dưới sự kiểm soát của Bệ hạ. Chỉ khi thực hiện tốt công tác tuyên truyền, những nỗi sợ như vậy mới có thể được giảm thiểu.
Edith nói thẳng:
- Ngay cả một lãnh chúa đất phong thỉnh thoảng cũng sẽ tổ chức các buổi biểu diễn trước công chúng để quyết định xem kỵ sĩ nào dũng mãnh thiện chiến nhất. Ngoài mục đích mua vui cho các bậc quý tộc, nó còn mang ý đồ thể hiện công khai vũ lực cho các lĩnh dân nữa.
- Pháo không phải là súng gỗ trong tay kỵ sĩ!
- Chúng ta có thể phân chia vị trí xem trên tường thành và cử cảnh sát đến giữ gìn trật tự. Xem xét việc chỗ ngồi có hạn, vé vào cửa là lựa chọn hợp lý hơn cả- giá vé là hai miếng ngân lang không những có thể ngăn người dân tràn vào mà còn thêm một khoản thu nhập.
Edith nói một cách hùng hồn, rõ ràng là đã xem xét đề xuất này một cách toàn diện.
- Ngoài ra, những người đứng bên ngoài xem cũng nên được sàng lọc và độ tuổi của người mua vé phải từ mười lăm đến ba mươi tuổi, đây cũng là lực lượng chính của các ngành công nghiệp khác nhau ở Thành Neverwinter, nâng cao niềm tin của họ sẽ giúp chống lại trận chiến thần ý. Còn một số bộ phận chủ chốt, chẳng hạn như nhân viên của tòa thị chính, ta nghĩ nên bắt buộc phải tham gia...
Roland trong lòng cũng thấy lung lay, đây không phải là cuộc duyệt binh sao? Có thể liên kết cuộc diễu binh bắn đạn thật với các hoạt động biểu diễn, kiếm tiền mà không thiếu sự nhạy cảm về chính trị, những nhân tài đang thiếu trong việc cải cách quân đội có thể nằm trong tầm tay.
Nghĩ đến đây, hắn gật đầu nói:
- Nghe hay đấy, cứ làm như lời ngươi nói.
Thành Neverwinter thực sự cần một số tin tức để phấn chấn lòng người.
...
Khi May mang theo một giỏ đầy nấm mõm chim đi qua quảng trường, nàng thấy nơi này chật ních người, cho dù trên đỉnh đầu có chút tuyết rơi cũng không ngăn được mọi người tụ tập quanh bảng thông báo.
Nàng tò mò đi theo thì thấy vị tuyên truyền viên đang hét lớn trong đám đông:
- Quốc vương tôn kính sẽ tổ chức một cuộc diễn tập pháo binh công khai trong ba ngày nữa, ngay phía tây khu vực tường thành, đi đầu trong cuộc chiến chống tà thú! Muốn tận mắt chứng kiến những vũ khí tối tân của Đệ Nhất Quân sẽ làm nổ tung lũ tà thú như thế nào? Muốn cảm nhận sự chấn động như cơn thịnh nộ thấu trời? Hãy đến tòa thị chính để đăng ký ngay! Miễn là đáp ứng các điều kiện, cầm theo chứng minh thư và hai miếng ngân lang, lập tức có thể có cơ hội thưởng thức tư thế anh hùng tác chiến của người phương Tây ở cự ly gần! Không gian có hạn cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ sẽ phải đợi đến mùa đông năm sau!
Đây lại là ý tưởng mới mà Bệ hạ nghĩ ra sao, ngay cả những lời tuyên truyền cũng độc đáo như vậy, May bĩu môi, Carter có lẽ sẽ rất hứng thú với chuyện này đấy. Nhưng nàng không cần phải đến tòa thị chính mua vé, với tư cách là kỵ sĩ trưởng, nàng nhất định sẽ được tham dự cuộc tập trận này cùng bệ hạ.
Về phần bản thân, nàng trước giờ đều không thích những thứ liên quan đến chém giết.