Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 716

Chương 716
Chương 716

Sau khi xác định phương án săn bắt tà thú, các phù thuỷ trở về phòng nghỉ ngơi và chờ bữa tiệc buổi tối bắt đầu, còn Roland lại gọi riêng Iphies ở lại.

- Ta có một việc muốn nói với ngươi trước, tránh đến lúc đó ngươi chưa có sự chuẩn bị gì.

Hắn cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói.

- Ta nhớ ngươi từng nói rằng, trước khi được Hội Răng Máu thu lưu, ngươi có một người bạn tên là Annie, đúng không?

- Đúng vậy… Thưa bệ hạ.

Iphies khẽ chớp mắt giống như không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại nhắc tới chuyện này.

- Trong nhóm phù thuỷ đi từ Dawn tới Greyfort, ngoài người sống sót cải trang thành thị nữ Taquila, những người còn lại đều đến từ Wolfheart.

Đôi mắt Iphies mở to.

- Bệ hạ, ngươi nói…

Roland nhẹ nhàng gật đầu.

- Trong nhóm người đó có một người tên là Annie, hơn nữa cũng từng bị Hội Răng Máu từ chối.

Nàng lập tức ngây ngẩn cả nhười, phải mất một lúc lâu sau mới lẩm bẩm.

- Chuyện này, là thật ư?

Giờ phút này, trên khuôn mặt Iphies không phải tràn đầy vui sướng mà một nửa lại là áy náy và lo lắng, chỉ sợ trong lòng nàng vẫn đang trách chính mình lúc ấy không lựa chọn rời đi cùng đối phương.

Lí do không tạo bất ngờ cho hai người cũng xuất phát từ điểm này… Hắn đắn đo, không biết cảm xúc của Annie với Iphies là thế nào, nếu bởi vậy mà hận vị phù thuỷ Hội Răng Máu bỏ nàng mà đi này, niềm vui khi gặp lại biến thành trở mặt thì có vẻ rất lúng túng.

- 3009.

Roland nói.

- Cái gì?

- 3009 là số phòng của nàng.

Hắn thở ra một hơi.

- Ít nhất dựa vào tình hình trước mắt, nàng rất giống với những gì ngươi miêu tả. Hơn nữa, nếu ngươi muốn biết đáp án thì tự mình đi xem chẳng phải là sẽ biết sao?

Iphies im lặng một lúc, sau đó cúi đầu thật sâu với hắn

- Bệ hạ, ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi!

- Đi đi, có đôi khi thời gian có thể hoá giải tất cả.

- Vâng!

Roland vuốt cằm nhìn bóng dáng vội vàng chạy ra khỏi phòng tiếp khách của nàng. Hắn nghĩ, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây mà thôi.

*

Phòng số chín tầng ba, phòng số chính tầng ba… Iphies vừa đọc thầm số phòng trong đầu vừa chạy về phía toà nhà phù thuỷ. Ngay cả tiếng hỏi thăm của U Vũ và Nightfall nàng cũng không rảnh để ý tới. Bước qua hậu hoa viên che kín tuyết đọng và rừng cây ôliu trắng phau, nàng chạy dọc theo cầu thang đi về phía trước, rất nhanh đã tới tầng ba.

Nhưng mà, càng gần nơi muốn tới thì bước chân của nàng càng chậm dần.

Sự bất an trong lòng cũng đang không ngừng mở rộng.

Năm đó hai người kết bạn đồng hành, Annie chăm sóc cho nàng trong cả chặng đường tới Đảo Dagong. Nhưng sau khi biết Annie không thể gia nhập Hội Răng Máu, nàng cũng không khăng khăng ở lại. Cảm giác áy náy này vẫn luôn tra tấn nàng, đặc biệt là sau khi biết tin Annie chết ở Wolfheart, từng có một thời gian dài nàng bị mất ngủ. Cuối cùng, nàng lại phát tiết cảm xúc thống hận chính mình lên trên người những quý tộc đó, nguỵ trang với mọi người rằng mình mạnh mẽ và không sợ bất cứ điều gì, cũng đều là lớp vỏ ngoài để giấu đi sự hối hận trong lòng.

Nhưng bây giờ, lố vỏ ngoài này không có thể bảo vệ nàng được nữa.

Bản năng làm nàng cảm thấy sợ hãi.

Nếu Annie không tha thứ cho nàng thì nàng phải làm gì?

Iphies đứng ngoài cửa phòng, nhưng lại không dám duỗi tay gõ cửa.

- Ta biết ngay ngươi sẽ như vậy mà.

Một giọng nói thình lình vang lên bên cạnh làm nàng sợ hãi. Nàng cúi đầu, mới phát hiện ra U Vũ lùn lùn đã đi tới bên cạnh mình từ khi nào, còn Nightfall lại đang thở hổn hển ở hành lang phía xa.

Có vẻ các nàng lo lắng cho mình nên mới đuổi theo, trong lòng Iphies không khỏi cảm thấy ấm áp.

- Mỗi khi gặp phải chuyện gì liên quan tới Annie là ngươi cũng như biến thành một người khác vậy.

- Các ngươi… Nghe thấy hết rồi à?

-Đương nhiên, bệ hạ gọi riêng ngươi lại nói chuyện thì sao chúng ta lại không đi nghe trộm được…

Cô gái nhỏ bĩu môi.

- Lỡ như hắn muốn cưỡng ép ngươi thì bọn ta cũng có thể hỗ trợ canh cửa mà, đúng không?

- Có người hỗ trợ như ngươi à?

Iphies nhất thời dở khóc dở cười, sự lo lắng trong lòng cũng bị hoà tan vài phần.

- Thật ra ngươi tới để cười nhạo ta chứ gì!

- Cũng không khác nhau lắm.

U Vũ khẽ nhún vai.

- Chuẩn bị sẵn sàng chưa?

- Chuẩn bị… Cái gì?

Rầm! Rầm! Rầm… Nàng chưa kịp phản ứng lại thì cô bé đã dùng sức đấm vài cái lên cánh cửa, sau đó chạy vè phía Nightfall.

- Nhớ kỹ, ngươi cứ nói ra những gì ngươi đang suy nghĩ trong lòng là được!

- Không, đợi đã…

Nhưng mà đã chậm, phía sau cửa vang lên tiếng bước chân, chỉ trong phút chốc, Iphies đã cảm thấy cả người mình đều cứng đờ lại.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng được mở ra, một phù thuỷ với thân hình cao lớn xuất hiện trước mặt nàng.

Người mở cửa đúng lúc là Annie.

Nàng vĩnh viễn sẽ không quên khuôn mặt này.

Ánh mắt nhạy bén như đao, lông mi hơi nhếch lên cùng với sự dịu dàng quan tâm đồng bạn được giấu dưới khuôn mặt kiên nghị đó. Nàng vốn tưởng rằng hai người sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, cũng sợ rằng mình sẽ quên mất dáng vẻ của đối phương. Nhưng khi gặp lại, nàng mới phát hiện ra hình bóng của nàng chỉ tạm thời bị bụi bặm che giấu, khi xuất hiện vẫn rực rỡ như ngày mới gặp.

Thời gian giống như dừng lại ở giây phút này.

Những đoạn ngắn không ngừng hiện lên trong đầu, lớp vỏ ngoài sụp đổ, nàng giống như lại trở về quá khứ, lại biến thành cô gái bất lực mà bàng hoàng ấy thêm lần nữa. Rõ ràng muốn hỏi một câu ngươi khoẻ không nhưng làm thế nào cũng không thể phát ra âm thanh. Nàng hơi hé miệng, đôi mắt không hiểu sao lại lên men.

Cuối cùng, Iphies cũng không thể dừng được nỗi chua xót này, nàng ôm lấy Annie, đầu tiên chỉ nhẹ nhàng nức nở, sau đó mới gào khóc.

- Xin lỗi… Hu hu… Annie… Ta xin lỗi…

Dã thú chưa bao giờ biết khóc thút thít.

Mà bắt đầu từ giờ phút này, nàng không còn là dã thú nữa.

Annie vẫn hơi ngây người.

Khoảnh khắc mở cửa ra, nàng còn chưa nhớ ra vị phù thuỷ đứng ngoài cửa này rốt cuộc là ai, chỉ cảm thấy dáng vẻ vô cùng quen thuộc. Cho tới khi nàng ôm lấy mình và khóc thút thít xin lỗi, cảnh tượng trèo đèo lội suối đi tới Hội Răng Máu mới hiện lên trước mắt nàng lần nữa.

Muốn nói trong lòng không có bất cứ oán giận gì là không có khả năng, thậm chí khi Hội Răng Máu có ý đồ bán nàng cho quý tộc, cảm giác phẫn nộ vì bị phản bội này cũng chuyển dời một phần tới trên người Iphies.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ khóc đến nỗi không kiềm chế được của nàng, Annie bỗng nhiên cảm thấy tất cả bất mãn đều tan thành mây khói… Khi đó nàng gầy yếu như một con khỉ, trên mặt toàn là bùn, dáng vẻ luôn là nhát gan sợ phiền phức, muốn làm nàng phản kháng mệnh lệnh của Hội Răng Máu, không màng tất cả mà ở lại chỉ sợ cũng là chuyện không thể.

Annie thở dài một tiếng, Iphies khẽ run lên, tiếng khóc càng lớn hơn.

Một tiếng sau, cảm xúc của nàng mới dần ổn định lại.

Cũng trong quá trình này, Annie cũng biết chuyện từ đầu đến cuối của Hội Răng Máu. Khi nàng biết được chủ mưu trong đó, cũng là bá tước Morgan đã chết, những phù thuỷ khác cũng đã thoát khỏi sự khống chế của Hội Răng Máu, nút thắt trong lòng cuối cùng cũng được cởi ra. Mà người giải quyết tất cả những chuyện này chính là Roland Wimbledon và em gái của hắn – điện hạ Tilly.

Mọi chuyện giống như thật sự càng ngày càng tốt.

Nhìn Iphies khóc mệt rồi dựa vào trong lòng ngực nàng ngủ, lại nhìn về phía nhóm người Amy bên cạnh với vẻ mặt tò mò, nàng hạ quyết tâm.

- Chúng ta ký kết khế ước với Wendy, làm việc cho vương quốc đi.

Bình Luận (0)
Comment