Khi quân sĩ của Đệ Nhất Quân xếp hàng đi lên tường thành một cách ngay ngắn trật tự, Ferlin Syrte cảm thấy có hơi ngạc nhiên.
Là một cựu hiệp sĩ Morning Light ở Tây cảnh, là một người quen thuộc với việc huấn luyện hiệp sĩ, hắn tự nhiên biết việc giữ cho một nhóm người tiến lên phía trước một cách chỉnh tề khó khăn như thế nào. Cho dù là hiệp sĩ hay lính đánh thuê, khi lãnh chúa kiểm duyệt, cơ bản khi xếp hàng sẽ không vượt quá năm người, bởi vì xếp hàng ngang quá dài, trước sau rất dễ xảy ra tình trạng đan xen vào nhau, lọt vào trong mắt quần chúng phía xa sẽ thành một đống lộn xộn, thực sự rất khó coi.
Số lượng quân sĩ càng đông càng khó kiểm soát, nhưng quân số của đoàn quân này vượt quá trăm người, cả hàng dọc lẫn hàng ngang có hơn mười người, cùng với bộ quần áo cùng màu và dải ruy băng rực rỡ xiên xiên vẹo vẹo trước ngực, trông giống như một ma trận đang chuyển động.
Cảm giác này đập thẳng vào thị giác khiến Ferlin cảm thấy có một loại khí thế không thể ngăn cản -- một khi có thể duy trì được đội hình, lợi thế của nhân số đông đúc sẽ được thể hiện đến sâu sắc.
Điều này cũng có thể nhận thấy được từ tiếng vang sôi nổi của đám người bên cạnh.
- Nhìn vào hàng thứ ba đi, đó là con của ta!
- Họ bước đi đồng đều ghê!
- Tưởng như là cùng một người vậy!
- Nếu hai đội quân đối đầu với nhau, e rằng chỉ cần nhìn thấy tư thế này, đối phương sẽ sợ tới nổi tè cả ra quần thôi.
- Ha, ta nghĩ ta đã chạy té khói khi nghe thấy danh hiệu của Bệ hạ rồi.
- Bài hát này tên là gì?
- Ta không biết, nhưng ... ta cảm thấy cả người tràn đầy sức lực!
- Đó là hiệu quả ma lực của Miss Echo đấy.
- Thật tiếc khi May không thể tận mắt chứng kiến cảnh này,
Irene nắm cánh tay Dawn nói
- Nếu là nàng ấy, chắc chắn nàng ấy có thể thông qua hí kịch tái hiện lại cảnh tượng đầy kích động lòng người này.
- Nàng ấy đang mang thai, đương nhiên không thể đứng trên tường thành nói lời châm chọc cùng ngươi được.
Ferlin cười lắc đầu.
- Yên tâm, tương lai nhất định sẽ có cơ hội. Ta đánh cuộc, sự kiện ngày hôm nay sau này sẽ càng ngày càng nhiều.
Dù là duyệt binh hay diễn tập hỏa lực thì đó cũng là mánh khóe để lãnh chúa thể hiện sức mạnh của mình, sức mạnh mà thành Neverwinter tích lũy được đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người. Vẫn còn rất nhiều lãnh thổ mà Bệ hạ có thể chinh phục, dựa vào một chi quân đội như này, đến lúc đó cho dù là cả 4 vương quốc lớn đều được đưa về dưới quyền thống trị thì cũng không có gì lạ. Để khuất phục lòng người, những cách biểu diễn kiểu này đương nhiên là cần thiết rồi.
- Honey ơi, ngươi cũng muốn tham gia đội quân này hả?
Nàng hỏi đột ngột.
- Gì cơ?
Dawn ngẩn người.
- Ta có thể cảm nhận được đó nha,
Irene cười với hắn
- Tim ngươi lúc này đang đập rất nhanh nha.
Vậy sao ... Ferlin thở ra một hơi trắng bệch, ra là vậy, cho dù lúc đó cha mẹ hắn không nói những lời đó, hắn cũng không tính làm thầy cả đời.
Tước sĩ Syrte đã đúng, nếu hắn thực sự thích sách đến vậy, lúc đầu hắn đã không quyết định trở thành một hiệp sĩ, hắn đã làm điều đó đến cùng và trở thành Dawn một cái tên nổi tiếng không ai không biết.
Quân đội mới là nơi tốt nhất dành cho hắn.
Hắn muốn đi theo Đệ Nhất Quân, trở thành thanh kiếm của Bệ hạ, chinh chiến khắp nơi để mở rộng lãnh thổ của vương quốc đến một mức độ trước nay chưa từng có.
Mặc dù Bệ hạ đã từng nói rằng những hiệp sĩ đầu hàng sẽ không còn cơ hội để cầm vũ khí, nhưng theo như lời cha từng nói, có những cách khác để gia nhập Đệ Nhất Quân.
Không biết bây giờ bộ tham mưu của Bệ hạ đã phát triển ra sao rồi.
Hắn chăm chú nhìn những người lính pháo binh tiến vào vị trí khai hỏa, hắn dường như nhìn thấy chính bản thân hắn trong tương lai.
...
Khúc nhạc dừng lại.
Đây là chỉ thị để chuẩn bị khai hỏa.
Vannah ra lệnh nhắm vào bia tập bắn.
Pháo được đặt trên khu vực tường thành đã được nới rộng, sáu nút bịt pháo lần lượt được tháo khỏi nòng súng, chĩa thẳng vào lồng giam cách đó 300m -- trong khoảng cách này, đạn pháo hầu như không rơi mà bay thẳng một đường về phía mục tiêu. Vì cơ thể của tà thú không nhất định sẽ kích hoạt ngòi nổ, nên điểm nhắm của miệng pháo phải thấp hơn một tí, cố gắng bắn đạn vào nền tuyết dưới lồng.
- Eo ơi, tên này xấu thật đấy,
Nelson huýt sáo, nhóm pháo binh mà hắn phụ trách đang nhắm vào một loài gấu sói cỡ lớn, chúng nó có lẽ linh cảm có điều gì đó không ổn, đang vùng vẫy thoát khỏi cái khóa đang trói buộc thì thân hình to lớn đâm thẳng vào lồng khiến nó lắc lư không ngừng.
- Nghiêm túc lên coi nào,
Vannah cau mày,
- Đây không phải là huấn luyện bình thường, mọi người đang theo dõi chúng ta đó.
- Ta thấy hơi lo lắng,
Cat's Claw giọng hơi cứng nhắc,
- Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, ta rất là muốn đi tiểu……
Lời này đã khơi dậy sự đồng cảm của rất nhiều người.
- Đúng đó, còn khó chịu hơn lúc trước đối mặt với sự công kích của đoàn Hiệp sĩ Công tước.
- Nếu ngươi bắn không trúng, ngươi sẽ bị cả thành phố chê cười.
- Cứ làm theo bài diễn tập lúc trước đi, đừng nói nhảm nữa!
Vannah trừng mắt nhìn Cat's Claw,
- Nhớ đừng nhầm đạn thật với đạn không đầu, lỡ có chuyện gì thì cứ chờ bị giam lỏng đi, còn bây giờ, lên đạn!
Sau khi bước vào quá trình nạp đạn vào xong, hiện trường lặp tức trở nên bận rộn, bất kể tâm trạng của họ có như thế nào đi nữa, thì quá trình huấn luyện lâu dài đã khiến họ đều ghi nhớ động tác của mình, và họ có thể hoàn thành thao tác ngay cả khi nhắm mắt.
So với pháo dã chiến mười hai pounder, quá trình nạp đạn của pháo cứ điểm một trăm năm mươi hai milimet nhanh hơn nhiều, sau khi sáu quả pháo đều đã sẵn sàng, tiếng búa sắt đếm ngược phát ra từ đầu tường.
- Mười, chín, tám...
Tiếng huyên náo của khán giả cũng im bặt đi, như thể tất cả họ đang chờ đợi khoảnh khắc ánh lửa và sấm sét bùng lên từ họng súng.
Mà trong lòng Vannah bình lặng đến bất ngờ, nhìn con tà thú Mad Demons đang gầm thét trong lồng, hắn nghĩ đến đứa em trai đã chết vì đói rét trong ngực hắn bốn năm trước, nghĩ đến việc ngày đêm huấn luyện chỉ để ăn thêm một quả trứng, lại nghĩ đến trường thương cầm trên tay, những ngày tàn sát đẫm máu với tà thú trên bức tường thành bằng đá vụn thô sơ.
Những thay đổi đã diễn ra trong vài năm qua rõ mồn một trước mắt.
- Năm, bốn, ba…
Hắn vốn dĩ chỉ là một thợ mỏ bình thường ở quảng trường cũ của một thị trấn ở biên giới, cho đến khi Bệ hạ nói ra những lời đó, hắn mới quyết tâm ở lại đoàn dân quân, chiến đấu để bảo vệ lãnh thổ của Bệ hạ khỏi thú dữ. Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng không ngờ tới sẽ đi đến bước đường hôm nay.
Vannah lén lút nghiêng đầu nhìn người đàn ông tóc xám ở đằng xa - Roland Wimbledon chính là lý do khiến hắn ta cảm thấy trong lòng yên tĩnh như nước, chỉ cần Bệ hạ đứng sau lưng hắn, thì dù đối mặt với kẻ thù nào, hắn cũng sẽ không lùi bước.
- ... Hai, một! Bắn!
Bắn!
Vannah vung tay mãnh liệt.
Sáu khẩu pháo đồng thời phun ra ngọn lửa dài và khói xanh, tiếng gầm lớn biến tuyết trên tường thành hóa thành sương mù trắng tung bay, khoảng cách 300 mét gần như chớp mắt, khi mọi người nghe thấy âm thanh đinh tai nhức óc của pháo kích, đạn pháo đã hạ cánh trước mặt con tà thú chủng hỗn hợp.
Kíp nổ nén kích hoạt thuốc nổ hai gốc trong đầu đạn, và sáu cột bùn hình trụ ngay lập tức bùng lên trong tuyết, xé toạc lồng gỗ thành từng mảnh -- cơ thể rắn chắc của con tà thú giống như một trang giấy trước đợt sóng đạn bắn lung tung, những mảnh gỗ trộn với máu thịt bốc khói nghi ngút bay lên trời, ruột gan và tứ chi đứt lìa tung tóe khắp nơi.
Đám đông ngay lập tức phá lên những tiếng hò reo cuồng nhiệt.