Khi Phyllis nói ra tin tức này, trong đại điện nhất thời sôi trào lên.
- Người bình thường làm sao có thể liên hệ được với thần minh?
Trong giọng nói của Alethea tràn đầy khiếp sợ và không dám tin:
- Ngươi nhất định đã nhìn lầm rồi.
- Ngươi xác định cột sáng thật sự do hắn phát ra? Ngươi đã kiểm tra tất cả phù thủy ở Tây cảnh Greyfort chưa?
Celine chỉ thẳng vào mấu chốt của vấn đề.
Hai nghi vấn này hiển nhiên cũng là suy nghĩ trong lòng của phần lớn mọi người.
- Ta đã chính mắt xác nhận rồi, hơn nữa chìa khóa của hắn còn phức tạp hơn yêu cầu của Pasha nhiều lắm, ma thạch nhiều màu đã không cách nào dung nạp được ánh sáng màu da cam giống như ngọn núi kia.
Phyllis chậm rãi nói:
- Ban đầu ta cũng khó mà tưởng tượng nổi, nhưng mà… sự thật lại đúng là như thế.
- Vậy trên người hắn có ma lực không?
Pasha mang theo một hy vọng cuối cùng nói.
- Thật đáng tiếc, hắn không cách nào khởi động được dụng cụ thiên khiển.
Câu trả lời của Phyllis khiến thần sắc của mọi người hơi buồn bã, nhanh như vậy đã tìm ra được người trời chọn có được chìa khóa phức tạp đúng là ngoài ý muốn, nhưng mà ngoài ý muốn này cũng quá lớn chút rồi. Không ai có thể dự đoán được sẽ phát sinh tình huống như vậy – ma lực lại sẽ tách rời khỏi chìa khóa, phát hiện này quả thật đảo lộn ý niệm lúc trước của các nàng.
Không có được ma lực thì không cách nào nối liền được trung tâm, cho dù dựa vào phù thủy để dời đi đều không được – thể chất của người bình thường không cách nào thừa nhận tổn thương do lực lượng phi phàm này mang đến, cho dù là người cực kỳ cường tráng có thể chống đỡ được một hai khắc đồng hồ, bọn họ cũng không cách nào nắm giữ được nội dung chính của sử dụng ma lực, một điểm này đã được nghiệm chứng đầy đủ vào thời đại Taquila rồi.
Thêm với càng khiến Pasha lo lắng chính là nàng vốn tưởng rằng phù thủy cao cấp có khả năng rất lớn trở thành người trời chọn, nếu như vào niên đại Hội Liên Hợp thống trị bình nguyên màu mỡ thì có thể dễ dàng tìm ra được một tá đối tượng thỏa mãn điều kiện. Nhưng tin tức mà Phyllis mang về lại hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ này – trong thành Neverwinter nho nhỏ thế mà lại có hơn mười người tấn chức cao cấp!
Số lượng kinh người như thế có ý nghĩa rằng Liên minh Phù Thủy đã không kém gì một vài tổ chức nòng cốt của Hội Liên Hợp, ví dụ như giống tổ chức Quest và quân thánh hữu cũng chỉ tồn tại chừng đó cao cấp. Nhưng mà kể cả như vậy, Phyllis cũng không thể phát hiện ra được một người trời chọn nào khác.
“Tiêu diệt ma quỷ vốn là chuyện có thể đụng tay đến, đơn giản là vì di tích được phát hiện quá muộn dẫn đến sai sót cơ hội” với “Trên thực tế các nàng vốn chưa hề tiếp cận với mục tiêu, kế hoạch người trời chọn này từ đầu đến đuôi đều là một bên tình nguyện”, cảm thấy hai điều này hoàn toàn khác nhau.
Nếu nhiều phù thủy cao cấp như vậy đều không thể gánh vác được điều kiện của người trời chọn, như vậy kế hoạch các nàng đi theo Natalia đại nhân, kiên quyết phản kháng quân thần phạt của nữ hoàng sao băng thật sự là đúng sao?
Mới chỉ thoáng nghĩ đến suy nghĩ này thôi đã khiến cho Pasha không rét mà run rồi, nàng lắc đầu, áp chế suy nghĩ đang lộn xộn tuôn ra xuống, sau đó hỏi:
- Ngươi mới vừa nói, tên quốc vương người bình thường kia muốn hợp tác với chúng ta?
- Hắn muốn hiểu biết về chúng ta, cũng bằng lòng phối hợp chống lại ma quỷ.
Phyllis nói:
- Nhưng yêu cầu cụ thể còn phải chờ sau này bàn lại.
- Ngươi cho rằng hắn có năng lực chống lại được ma quỷ sao?
- Ta không xác định… Vũ khí mà hắn bày ra thật sự có uy lực kinh người, mà hiểu biết của ta dù sao lại quá ít.
Phyllis chần chừ một chút:
- Nhưng mà Akesha lại tương đối tin tưởng chuyện này, nàng cho rằng chỉ cần lại cho thành Neverwinter thêm thời gian hai ba năm nữa, chặn ma quỷ ở phía tây dãy núi Tuyệt Cảnh đều không phải không hề có cơ hội.
- Nàng có ý kiến như thế nào về quan hệ giữa chúng ta và thành Neverwinter?
Alethea trầm giọng hỏi.
- Akesha cho rằng mình là một phù thủy Taquila, nhưng nàng sẽ đứng về phía Roland Wimbledon – cũng chính là tên quốc vương người bình thường kia.
Nàng dừng lại một chút, nói ý tưởng của Hội Liên Hợp mới ra:
- Nàng cho rằng nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt là đánh bại ma quỷ, tất cả thế lực trên đại lục đều nên đoàn kết lại, vì nghênh đón trận chiến Thần Ý lần thứ ba mà phấn đấu.
- Phục vụ người bình thường? Nàng điên rồi sao?
Alethea lớn tiếng quát lên:
- Chẳng lẽ nàng đã quên mất rồi sao, trong Trận Chiến Thần Ý lần thứ nhất, tại sao chúng ta lại thua ma quỷ?
Trong đám người cũng vang lên tiếng bàn luận ồn ào, đoạn lịch sử kia gần như là bài tập bắt buộc mà tất cả các thành viên của Hội Liên Hợp đều phải học, có lẽ trong người bình thường tồn tại người tài giỏi xuất chúng, nhưng nếu xét trên tổng thể thì biểu hiện này thật sự khó có thể mở miệng được.
Ví dụ như mở cửa thành đầu hàng ma quỷ, sau đó bị giết không còn một mảnh, lại ví dụ như quân đội phù thủy ngàn dặm chạy đến tiếp viện, lại bị lãnh chúa từ chối ngoài cửa, trở mắt nhìn viện quân bị ma quỷ treo cổ hầu như không còn… Về phần tình huống sợ chiến không ra, chạy trốn khi ra trận càng nhiều đến không đếm xuể được. Có đôi khi quân đội khổng lồ gồm hai ba vạn người còn không có sức chiến đấu bằng tiểu đội tinh nhuệ gồm chừng trăm người của phù thủy, thậm chí có vài nơi xuất hiện người bình thường lợi dụng đá thần phạt để đối phó mang tính ác ý với phù thủy, làm gia tăng thêm hợp tác đôi bên vỡ tan.
Nếu không phải như thế, nhân loại đã không thể từ Dawning Realm to như vậy mãi rút lui đến tận bình nguyên màu mỡ.
Có biểu hiện bết bát như vậy, thêm với lương thực và tài nguyên giật gấu vá vai, chính quyền của người bình thường bị phù thủy triệt để cướp lấy, cũng là chuyện quá rõ ràng thôi.
Nhìn Alethea vung xúc tua toàn thân lên để tỏ vẻ bất mãn, trong lòng Pasha cũng có lo lắng giống như vậy. Theo miêu tả của Phyllis thì quốc vương Greyfort Roland Wimbledon có lẽ chính là một người tài giỏi xuất chúng, nhưng một người rất khó thay đổi được toàn bộ người bình thường, nếu vương quốc khác phạm phải sai lầm ngu muội mà thấp kém, đến lúc đó hắn sẽ đứng về phía nào? Nếu như chiến tranh kéo dài liên tục hai ba mươi năm, hắn còn có thể kiên định không đổi, tràn ngập sức sống như lúc tuổi còn trẻ không?
Không phải mỗi một người đều tình nguyện nhập lên trên thể xác trống rỗng, vì kéo dài tuổi thọ mà mất đi tất cả cảm giác. Mặc dù hắn đồng ý, nhưng bốn mươi năm sau con cháu của hắn thì sao? Sẽ cam tâm làm người kế vị cả đời sao?
Đây đều là vấn đề Pasha cần lo lắng.
Nói tóm lại, chỉ cần có thể đánh thắng ma quỷ, trả cái giá nào đều cho phép – cho dù là Aquarius hay là Natalia, tất cả các nàng đều tin tưởng vững chắc một đạo lý: Nhân loại bất diệt, phù thủy không ngừng, cuối cùng có một ngày các nàng chắc chắn trở về đỉnh cao. Đây chính là sự khác biệt giữa người thần phù hộ và người bình thường quyết định nên.
Nàng lo lắng chính là bỏ ra cái giá cao rồi nhưng vẫn thất bại thảm hại. Dù sao, các nàng đã không có cơ hội thử lại một lần nữa.
- Vẫn nói chuyện với Roland trước đi đã.
Celine dùng xúc tua chính đè Alethea đang giận dữ bất bỉnh lại:
- Khi ta ở tổ chức Quest đã từng quen biết Akesha, tuy rằng nàng đồng tình với người bình thường, nhưng sẽ không hành động theo cảm tính. Lại nói, chúng ta vốn định tiến hành khơi thông với vương quốc thế tục, hiện giờ có một quốc vương người bình thường không kỳ thị phù thủy, còn đã sẵn sàng nghênh đón trận chiến Thần Ý, đây không phải là một bắt đầu lý tưởng đối với chúng ta sao?
- Ta đồng ý, chỉ dựa vào mấy người chúng ta vốn không có cách nào ngăn cản được ma quỷ.
- Mượn dùng tuyên truyền của người bình thường, chúng ta cũng có thể khuếch đại sự ảnh hưởng của bản thân trong tổ chức phù thủy.
- Hơn nữa hắn còn đang hỗ trợ mời chào phù thủy đấy… Như vậy cơ hội để Phyllis tìm được người trời chọn thứ hai cũng lớn hơn chút.
- Bản thân ta lại rất hiếu kỳ vũ khí đạn dược này, nếu rơi vào trong tay chúng ta, giết ma quỷ có phải sẽ gọn gàng giống như giết tà thú không?
Đám phù thủy thần phạt mồm năm miệng mười nói.
Celine nói không sai, Pasha thở dài, cho dù có tiếp nhận cách nói “Hội Liên Hợp mới” hay không, các nàng nhất định phải một lần nữa liên hệ với người bình thường, quân chủ sáng suốt giống như Roland đã là đối tượng đàm phán thích hợp nhất. Về phần sau này đi như thế nào, chỉ có chờ sau khi đàm phán xong lại quyết định thôi – đại khái chắc đối phương cũng ôm ý tưởng giống như vậy đi?
Nghĩ đến đây, nàng gật xúc tua với Phyllis:
- Ta đã biết rồi, xin nói cho Roland Wimbledon bệ hạ một tiếng đi.