Hai cái này kết hợp lại hẳn là có thể làm vô trung kế thông tin đạt tới khoảng trăm kilomet, cơ bản đã có thể bao trùm phần lớn khu vực cư trú của Tây cảnh, cũng có thể làm thành Neverwinter nhận được tình hình chiến đấu của phòng tuyến dãy núi Tuyệt Cảnh bất cứ lúc nào.
Muốn kéo dài hơn thì nhất định phải sử dụng trang bị khuếch đại tín hiệu.
Lí do Roland lựa chọn khai phá điện thoại có dây, ngoài những lời nói của Anna đã khơi dậy hùng tâm tráng chí của hắn, thì bản thân điện thoại cũng là một loại công cụ có tính phổ biến vô cùng cao. Dù là khống chế cục diện chính trị, tăng mạnh tập quyền, hay là giúp đỡ trong chỉ huy chiến tranh, nó đều có ý nghĩa to lớn.
Điểm càng quan trọng hơn là các hạng mục công nghiệp của thành Neverwinter trước mắt đã bão hòa.
Di dân mới tới cần phải trải qua giáo dục tiểu học mới có thể sử dụng. Xây dựng dân dụng, tinh luyện khoáng sản, gia công cơ khí cùng với sản xuất hóa chất, bốn ngành công nghiệp khổng lồ đã chiếm hơn chín mươi phần trăm công nhân đủ tư cách. Mà dựa theo số lượng chúng nó có thể đáp ứng và quy mô dự tính, muốn nuốt sáu mươi, bảy mươi nghìn người mới gia nhập Tây cảnh chỉ bằng một ngụm cũng không hề khó khăn.
Bởi vì những ngành công nghiệp này có cùng một nhịp thở với chiến tranh trong tương lai, cho nên khổ ai cũng không thể khổ bốn đầu sỏ. Điển hình nhất chính là xưởng xe đạp, nhà máy mà ban đầu Roland hứng thú bừng bừng xây dựng. Đến nay, xe đạp đã sản xuất ra còn chưa chia đủ cho Đệ Nhất Quân. Khi điện lực không đủ, cái đóng cửa đầu tiên chắc chắn là nó. Khi thiếu người, tất cả công nhân đều phải tới xưởng máy hơi nước tăng ca thêm giờ trước, có thể nói là số mệnh nhiều chông gai.
Cho dù hoàn thiện đại lộ vương quốc và đường quốc lộ số sáu mươi bảy, phương tiện chạy trên quốc lộ cơ bản cũng chỉ là xe ngựa, mà còn đều là từ khu Epic hoặc là từ những tòa thành khác chạy tới. Bởi vì khu Biên Thùy không nuôi ngựa, cũng không có chuồng ngựa và các loại phương tiện hỗ trợ. Mắt thấy đường ray đã bắt đầu trải, mà cảnh tượng người dân vui rạo rực đạp xe đạp đi tới đi lui ở hai nơi vẫn chưa xuất hiện.
Đương nhiên, Roland tuyệt đối sẽ không thừa nhận đây là quyết sách sai lầm của hắn trước mặt Barov. Chỉ là bây giờ, khi suy xét tới phương tiện mới, hắn đều sẽ suy nghĩ tới tiềm lực sản xuất của thành Neverwinter ở bên trong.
Mà điện thoại vừa lúc là một công cụ hầu như không cần chiếm dụng tiềm lực sản xuất, cũng không cần người bảo dưỡng.
Đầu tiên, nó sẽ không đưa vào thị trường dân dụng. Dù là liên lạc trong quân đội hay là kết nối với khu Biên Thùy và khu Epic, Roland đều chỉ định chọn dùng phương thức một với một để trải dây cáp. Cứ như vậy, sẽ bớt đi quá trình nối mạch điện, cũng không cần mắc mạng lưới phức tạp.
Tiếp theo, số lượng cực nhỏ có nghĩa là có thể do Anna, Mystery Moon và Soria chế tạo lúc rảnh rỗi, hầu như không cần sử dụng sức sản xuất của tòa thành.
Chờ đến khi ống điện tử được tạo ra, lại phát triển mạnh thông tin dân dụng cũng không muộn.
Bởi vậy, điện thoại có dây xem như là một hạng mục thích hợp nghiên cứu nhất trước khi liên hợp di dân Taquila thăm dò núi Great Snow.
…
Công tác nghiên cứu chế tạo mô hình điện thoại còn thuận lợi hơn so với dự đoán của Roland. Đến buổi chiều, hai chiếc điện thoại nam châm đơn giản đã xuất hiện ở sân sau sườn núi phía Bắc.
Nó không có vỏ ngoài, thoạt nhìn giống như là một vật được kết hợp từ cuộn dây lộ hẳn ra bên ngoài và nam châm, trang bị một cái máy phát điện tay quay, cùng một cục pin cảm ứng từ Dawn Mini. Bởi vì lượng điện cần không lớn, nên cục pin cảm ứng từ nhỏ bằng ngón tay có thể duy trì tối thiểu khoảng một tháng, hắn tạm thời cũng không định mân mê ra pin khô.
- Cái này sử dụng như thế nào?
Mystery Moon tò mò hỏi.
- Năng lực của ta thật sự có hiệu quả thần kỳ như vậy à?
Roland tự động xem nhẹ nửa câu sau của đối phương.
- Rất đơn giản, nhìn kỹ… Cái động cơ tay quay này phụ trách phát ra tín hiệu trò chuyện, khi người sử dụng nhanh chóng quay nó.
Hắn cầm lấy tay quay dùng sức xoay tròn, chuông từ đầu bên kia lập tức phát ra tiếng “Leng keng leng keng”.
- Lúc này đại biểu có một cuộc điện thoại gọi tới.
Tiếp theo, hắn đưa mắt ra hiệu cho Anna, nàng gật gật đầu, cầm lấy ống nghe và microphone.
- Khi ống nghe rời khỏi bệ đỡ, chốt mở bắn lên, nghĩa là đường dây thoại đã được kết nối, lúc này đã có thể nói chuyện với nhau. Dòng điện mà tín hiệu điện truyền lại sẽ được cung cấp từ Dawn Mini, cho nên không có cây gậy đồng Mistery Moon này, điện thoại chỉ có thể vang lên tiếng chuông mà không thể dẫn âm.
- Ừ, ừ!
Mystery ưỡn bộ ngực phẳng lì rồi dùng sức gật đầu hai cái.
- Bệ hạ, ta có thể thử dùng nó để nói chuyện không?
Soria nóng lòng muốn thử hỏi.
- Ta nữa.
Ling giơ tay cao lên.
- Đương nhiên không thành vấn đề…… Các ngươi là người chế tạo ra nó, tự nhiên có tư cách dẫn đầu thể nghiệm công cụ thông tin vượt thời đại này.
Roland cười nói. Ý nghĩa của điện thoại không cần phải nhiều lời, nó hoàn toàn thay đổi thói quen viết thư của con người, liên kết chặt chẽ thế giới xa xôi lại với nhau, khen thế nào cũng không quá đáng.
- Chỉ là khoảng cách trong sân chỉ ngắn như vậy, tín hiệu hầu như sẽ không suy giảm, dùng dây đồng bình thường gắn vào là được.
Vì thế, ở một nơi yên tĩnh được rừng cây trắng phau vây quanh này không ngừng vang lên tiếng chuông thanh thúy. Rõ ràng có thể trực tiếp trò chuyện, mọi người cứ một hai phải thêm một lần nữa, bắt đầu từ máy phát điện tay quay.
- Thật sự có giọng nói!
- Nghe ra là Lucia!
- À, ta nên nói gì đây?
- Làm nàng đoán xem ngươi là ai!
Nhóm phu thủy cách tường rào, phía sau tiếp nối phía trước trước lớn tiếng ồn ào với microphone. Trong lúc nhất thời, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng ở cả hai đầu sân.
Roland cũng thử nghe hai lần, nói thật ra, hiệu quả của mô hình đầu tiên cũng không lý tưởng, thanh âm lúc to lúc nhỏ, hơn nữa còn có rất nhiều tạp âm, cũng không thể coi như là một sản phầm hoàn thành đủ tư cách. Nhưng hắn biết, công việc tiếp theo chỉ cần điều chỉnh kích cỡ lưỡi gà và khoảng cách nam châm điện, làm cho chất lượng cuộc trò chuyện đạt tới tốt nhất là được.
Không bao lâu, microphone lại truyền tới tay Roland một lần nữa.
Hắn mỉm cười lắc đầu, đặt ống nghe ở bên tai rồi mở miệng theo thói quen.
- Alo, alo?
Mà bên kia ngoài tiếng dòng điện mỏng manh quấy nhiễu thì không có ai trả lời.
Giống như là tâm hữu linh tê, hắn theo bản năng mà đoán được người ở đầu dây bên kia..
- Anna…?
Roland nhẹ giọng hỏi.
Một lát sau, đầu bên kia mới truyền đến một câu trả lời hơi sai lệch.
- Ta thích ngươi… Roland.
*
Sau khi kết thúc một ngày bảo vệ, Nightingale quay về phòng ngủ với tâm trạng buồn bã không vui.
Cảm giác cái gì cũng không nghe rõ này cũng không phải là lần đầu tiên, mỗi khi tới thời điểm này, có thể an ủi nàng chỉ có cá khô cùng với bánh mì kem.
Ừm…… Bây giờ còn có thêm Kei Os Drinks.
Nhìn thấy dáng vẻ thân mật của Roland và Anna, nàng cảm thấy hâm mộ từ tận đáy lòng, cùng với cảm giác không ngừng xót xa mơ hồ. Vốn tưởng rằng chính mình sớm hay muộn đều sẽ thích ứng, nhưng quá trình này khó hơn so với tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Cảm tình sâu bao nhiêu, bụi gai dài bấy nhiêu.
Bây giờ nàng đã hơi hiểu được ý trong lời nói của Wendy.
Đi đến bên cạnh bàn, Nightingale mở ngăn kéo ra, lại phát hiện cái lọ đã rỗng tuếch.
Lấy nhầm sao?
Nàng lại mở ra ngăn kéo bên kia, vẫn cứ là một cái lọ trống rỗng.
- Wendy? Kei Os…
Nightingale vừa mới xoay người, đã bị bạn cùng phòng ôm vào trong lòng, bộ ngực kinh người kia cơ hồ làm nàng không thở nổi.
- Nightingale, chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm rồi? Từ khi ngươi rời khỏi nhà họ Quinn ở Silverlight City, đã cùng ta ở bên nhau đúng không?
- Đúng vậy… Cũng phải 4-5 năm rồi, nhưng Kei Os…
- Dọc theo đường đi, chúng ta đã trải qua rất nhiều nguy hiểm và trắc trở mới đi đến ngày hôm nay. Bất cứ điều gì cũng không thể phá hoại tình cảm giữa hai ta, đúng không?
- Đương nhiên, ta vẫn luôn coi ngươi như một nửa người chị. Nhưng mà Kei Os……”
- Đồ uống của ngươi ta đã uống hết rồi, xin lỗi!
Wendy càng ôm chặt nàng hơn.
- Tháng sau ta nhất định sẽ đưa lọ mà ta rút được cho ngươi!
Cái gì? Uống hết?
Nightingale sờ túi cá khô rỗng tuếch.
Có thể an ủi nàng chỉ có cá khô, bánh mì kem và Kei Os Drinks.
Bây giờ, đều không có.
Nàng nghe thấy trong lòng vang lên tiếng vỡ rắc rắc.
Trong phút chốc, trong lòng càng chua xót.