Roland khẽ lau lớp mồ hôi mỏng trên trán Anna rồi ôm nàng vào trong lòng.
Dưới ánh sáng tối mờ, hắn vẫn có thể nhìn thấy một tia đỏ ửng mê người trên khuôn mặt nàng.
Từ sau khi nói qua về giấc mơ cho nàng biết, Roland luôn có cảm giác Anna càng ngày càng chủ động trên phương diện này, còn sẽ cố gắng học tập một vài kĩ xảo mới… Chỉ là so với tri thức trên sách vở, tiến triển của nàng trên phương diện này thong thả hơn không ít. Dáng vẻ vụng về rồi lại nghiêm túc của Anna với hắn mà nói là một loại thể nghiệm hoàn toàn mới. Sự hưởng thụ trên thị giác thậm chí vượt qua cả cảm nhận, cảm giác ưu việt của một vị tài xế già đột nhiên sinh ra.
Đương nhiên, thời gian kể chuyện xưa sau khi vui thích luôn là không tránh được.
Ngửi mùi hương trên mái tóc Anna, Roland tỉ mỉ nói cho nàng nghe tin tức mới do phù thủy Taquila mang tới và suy đoán của mình về Trận Chiến Thần Ý.
- Tuy biết vị trí của chúng ta chỉ là một góc trên đại lục này, nhưng không ngờ phía dưới dãy núi vậy mà lại cũng từng trải rộng một nền văn minh hoàn toàn khác biệt với chúng ta… Thế giới này đúng là tràn ngập những điều không biết.
Anna cảm thán.
- Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta sẽ có thể đặt chân tới mảnh đất phương xa đó, đi xem thế giới đối diện biển rốt cuộc cất giấu bí mật gì.
- Ta bảo đảm, chắc chắn sẽ có ngày đó.
Roland cười trả lời.
Cho dù trên biển không thông thì còn có thể bay đi… Tóm lại, mảnh đất có thể nhìn thấy bằng kính viễn vọng chắc sẽ không quá xa. Chờ tới khi có động cơ đốt trong, khí cầu điều khiển được cỡ lớn sẽ có đất dùng võ.
- Nhưng trên thế giới này thật sự tồn tại Thần Minh sao? Để lại di vật thúc đẩy chúng ta chém giết lẫn nhau… Nói không chừng nó đang đứng ở một nơi nào đó nhìn chúng ta.
- Ngươi sợ sao?
Roland không khỏi vòng chặt cánh tay ôm nàng càng sát với mình hơn.
- Không, ta còn muốn cảm ơn nó.
- Vì sao?
Hắn khẽ sửng sốt.
- Bởi vì nó đưa ngươi tới bên cạnh ta.
Anna ngẩng đầu lên rồi nhẹ giọng nói.
Roland nhìn vào mặt hồ màu xanh lam nhộn nhạo trong đối mắt đối phương... Đó là tình cảm không chút che giấu của nàng.
Hắn cảm thấy trong lòng như có một dòng nhiệt đang kích động.
- Ta sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ngươi.
- Nhưng ngươi không thể nào ở bên cạnh ta mãi được.
- Ta…
Hắn mới nó được một nửa thì đã bị Anna bịt kín miệng.
- Ngươi là quốc vương, cũng là thống soái đối kháng với đại quân ma quỷ sau này, sao có thể vẫn luôn ở lại thành Neverwinter. Ta không thể bởi vì ham muốn cá nhân của bản thân mà chiếm lấy tất cả thời gian của ngươi. Các binh lính chiến đấu hăng hái trên tiền tuyến cần nhìn thấy ngươi, những người dân ở tòa thành khác cũng hy vọng ngươi có thể tồn tại cùng bọn họ.
Nàng dịu dàng nói.
- Roland, được nghe ngươi kể chuyện xưa cho ta như lúc này, ta đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Roland im lăng một lát.
- Ngươi nói không sai, nhưng sau này dù ta ở đâu, ngươi đều có thể nghe thấy ta kể chuyện xưa… Điểm này ta có thể bảo đảm.
Anna khẽ chớp mắt giống như nghe ra ý tứ trong câu nói của hắn.
- Không dựa vào Ấn Phù Lắng Nghe?
- Đúng vậy.
Hắn hơi gật đầu.
Nếu lời âu yếm giữa hai người cũng phải truyền đạt qua Ấn Phù Lắng Nghe, vậy thì làm thế nào mới nói thành lời được.
- Phải làm thế nào?
- Ngày mai ngươi sẽ biết.
Roland xoay người đè Anna xuống dưới thân, sau đó hôn lên cổ nàng… Sau đó từ cổ lướt xuống xương quai xanh, để lại trên làn da trắng nõn căng chặt một dấu hôn mờ mờ.
- Nhưng bây giờ, nên đến lượt ta rồi.
Hai người lại lần nữa kết hợp lại với nhau, tiếng thở dốc ngọt ngào phập phồng vang vọng, thật lâu cũng chưa biến mất.
…
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Roland tinh thần tỏa sáng đi vào sân sau sườn núi phía Bắc với Anna.
- Chào buổi sáng, bệ hạ.
Lucia còn tới sớm hơn một chút, nàng tạm dừng công việc và cúi người hành lễ với hắn.
- Chào buổi sáng, quốc vương bệ hạ! Chào buổi sáng, chị Anna! Chị Nightingale!
Ling cũng học dáng vẻ của chị gái mình, nàng vui vẻ cúi người chào.
Roland cười, xua tay ý bảo hai người không cần đa lễ. Sau đó hắn đi tới trước bàn làm việc rút ra một tờ giấy trắng, cầm bút bắt đầu vẽ bản thiết kế. Hắn định thừa dịp khoảng thời gian di dân Taquila chưa di chuyển tới Tây cảnh, hoàn thành hứa hẹn tối hôm qua… Một loại công cụ không cần dùng ma lực cũng có thể liên lạc với Anna bất cứ lúc nào.
Đó chính là điện thoại có dây.
Nguyên lý của điện thoại rất đơn giản, chỉ cần vận dụng cái cơ bản nhất của hiện tượng cảm ứng điện từ: Sóng âm khiến cho cây sậy kim loại trong micro rung động, khiến cho trong từ trường hình thành sự thay đổi từ thông, cuối cùng sinh ra dòng điện cảm ứng lúc lớn lúc nhỏ. Mà ống nghe thì trái lại, lợi dụng cuộn dây điện từ sinh ra lực từ lúc lớn lúc nhỏ, khiến cho màng chắn rung động, chuyển dòng điện thành giọng nói.
Nói cách khác, nó và máy phát điện, động cơ điện cũng không khác nhau gì về bản chất, chỉ là cái sau biến rung động thành chuyển động, công suất cũng lớn hơn rất nhiều mà thôi.
Khi hắn trình bày tư tưởng và phương án thiết kế của mình ra, Anna lập tức hiểu công cụ trò chuyện mà trước đây chưa từng thấy hoạt động như thế nào.
- Ta đi gọi Mystery Moon và Soria tới!
Đôi mắt nàng tỏa sáng nói.
- Dòng điện… Thành giọng nói?
Nightingale nghe xong khuôn mặt vẫn mờ mịt như cũ, nàng nhìn về phía Lucia như muốn tìm người có cảm nhận giống như mình, lại phát hiện nàng như đang suy tư gì đó.
- Điện và từ tương sinh, từ lại chuyển hóa thành lực sao… Thì ra là thế.
Ngay cả nhóc Ling cũng cùng gào to.
- Chị, ngươi đang nói tới nội dung chương hai trong quyển “Vật lý cơ bản” sao?
Nightingale lập tức bị đả kích, nàng khó chịu ngậm một con cá khô rồi xoay người trốn vào trong sương mù.
Roland thấy thế không nhịn được mà bật cười. Tuy nói thế, nhưng muốn làm ra điện thoại có thể sử dụng được vào trong thực tế cũng không đơn giản như vậy, vấn đề ở chỗ truyền tín hiệu.
Tín hiệu điện là sẽ suy giảm.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi điện thoại được nghiên cứu chế tạo ra nhưng lại chậm chạp không đưa valf sử dụng với quy mô rộng rãi… Một khi khoảng cách quá dài, nơi khác rất khó để nghe rõ đầu bên kia đang nói gì. Cho đến khi mọi người phát minh ra ống điện tử có thể khuếch đại tín hiệu điện, nó mới nhanh chóng được phổ cập và mở rộng.
Bộ phận về điện học cũng không phải là thế mạnh của Roland. Ngay từ đầu khi biên soạn tài liệu, hắn cơ bản không đặt chân vào nội dung phương diện này. Mặc dù bây giờ có thế giới trong mơ trợ giúp, hắn vẫn cảm thấy chế tạo ống điện tử vẫn là một chuyện rất là phiền toái.
Nếu không định khuếch đại tín hiệu, vậy chỉ có thể bắt đầu từ phương diện giảm bớt suy giảm.
Ví dụ như tăng kích cỡ dây điện, giảm bớt tuyến đường hao tổn.
Cái trước thực hiện vô cùng đơn giản, lửa đen của Anna có thể gia công ra dây đồng cần dùng một cách chính xác. Dựa vào tư liệu trong ký ức, khi sử dụng dây điện có đường kính bốn mm có thể duy trì thông tin không trung kế khoảng năm mươi, sáu mươi kilomet, mà điện thoại có dây bình thường chỉ có 0.4 đến 0.6 mm. Tuy làm như vậy có hơi lãng phí, nhưng có thể tránh đi phiền toái của máy khuếch đại tín hiệu.
Cái sau có thể chọn dùng cáp đồng trục để đạt được mục đích… Cái gọi là cáp đồng trục, đó là bao quanh bên ngoài dây điện một lớp lưới kim loại, cả hai dùng tài liệu khác biệt để tách ra, khiến cho lưới kim loại trở thành một cái lồng Faraday, giảm tín hiệu điện phát tán đến mức thấp nhất. Lúc điện thoại mới phổ cập, kỹ thuật bọc các lớp kim loại chưa phát triển, bởi vậy lúc ấy chọn dùng cuộn dây tải, cũng chính là đặt một cuộn dây hình xoắn ốc bên ngoài dây điện để giảm bớt tổn thất tín hiệu. Nhưng mà đối với Roland mà nói, tự nhiên không cần tuân theo quy luật này, có năng lực gia công của Anna cùng với lớp vỏ đặc thù của Soria, hoàn toàn có thể hoàn thành bước đi này.