- Đây có phải là những gì cha mẹ đã dạy ngươi không?
- Đúng thế, chủ yếu là cha ta.
Snowron gật đầu, nói:
- Hắn thường nói rằng trên đời này có rất nhiều điều sai trái, nhưng do không có ai đứng ra sửa sai và cứ để sai lầm tiếp diễn, cửu nhi cửu chi, mọi người dần trở nên quen thuộc với nó. Những điều thông thường chưa chắc đã là những điều đúng đắn, mọi người chỉ đang lặp lại một sai lầm, điều này càng xảy ra, thế giới sẽ càng tồi tệ hơn.
- Thật không may, miễn là không gây nguy hiểm cho bản thân, hầu hết mọi người sẽ không đứng lên. Wendy từ từ nói. Cũng giống như Giáo hội hãm hại phù thủy, công chúng chỉ chăm chăm vào phần tiền thưởng trị giá hai mươi lăm viên kim long, mà không quan tâm đến việc những đứa trẻ bị treo cổ có thực sự xấu xa hay không.
- Suy nghĩ như vậy là không đúng.
Snowron trả lời:
- Nếu thế giới trở nên tồi tệ hơn, đó sẽ là vấn đề của mọi người. Một số sai lầm tưởng chừng như không liên quan gì đến mình, cuối cùng sẽ có ngày lan đến trên người mình.
Dạy dỗ được một đứa trẻ như vậy, Wendy không khỏi có chút hứng thú với cha mẹ nàng, khi giả vờ hỏi chuyện này, câu trả lời của Snowron khiến nàng ngạc nhiên:
- Bọn họ không phải là cha mẹ ta.
- Không phải?
- Ừ, cha mẹ ta đã qua đời rồi.
Khi nói ra những lời này, động tác ăn thức ăn của nàng cũng chậm lại:
- Sau khi Eagle City bị tàn phá trong chiến tranh, trật tự của Nam cảnh bị phá vỡ. Người tị nạn vô gia cư và người ăn xin ở khắp mọi nơi, trộm cướp cũng gia tăng. Cả cha và mẹ đều là thành viên của đội tuần tra, và khi bọn họ đang chống cự lại bọn cướp đang cướp bóc... Bọn họ không quay về. Sau khi lãnh chúa bỏ trốn, người dân trong trấn cũng lần lượt rời đi, hiện tại có lẽ Maple Town đã trở thành lãnh địa bỏ hoang.
Nói cách khác, bi kịch này xảy ra chính là vì tranh giành vương lệnh, ở một khía cạnh nào đó, nó cũng khẳng định lời nói của cha nàng - những sai lầm tưởng chừng như không liên quan cuối cùng sẽ lan đến trên đầu mọi người.
Wendy khẽ xoa đầu Snowron một cách áy náy:
- Xin lỗi... Đề cập đến chuyện này.
- Không sao đâu.
Gương mặt cô gái nhỏ nhanh chóng trở lại bình thường, có thể thấy nàng không chìm đắm trong nỗi đau mất mát người thân đến không thể kiềm chế:
- Thật ra thì bọn họ cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi... Một trong những câu cha ta thường nói là thay vì trả giá cho những sai lầm, tốt hơn nên chuyển giá trị này cho việc sửa chữa sai lầm. Cái trước là một tội ác, trong khi cái sau là một vinh dự.
Vinh dự à... Wendy đột nhiên thở dài trong lòng, đối với những người tuần tra ở hầu hết các thị trấn, cách sinh tồn này cũng giống như loài chuột, đó là thu được lợi ích trong khi duy trì một trật tự duy nhất. Khi trật tự và lợi ích xung đột, không còn nghi ngờ gì nữa, chính trật tự sẽ tạo ra những thay đổi. Thật ngạc nhiên khi có những người như cha mẹ của Snowron xuất hiện.
Im lặng một lúc, nàng hỏi:
- Vậy thì người đến thăm ngươi là...
- Bạn bè của cha ta, trước đây từng được hắn giúp đỡ.
Snowron liếm ngón tay:
- Trong suối hai năm này, ta vẫn luôn sống với chú Cormac - bọn họ không có con, bọn họ đối xử với ta như đối với con đẻ của mình.
Hóa ra là như vậy, Wendy im lặng. Có thể làm đến mức này đã là một điều rất hiếm đối với một gia đình bình thường.
Nàng ngừng đặt câu hỏi và nhìn cô gái nhỏ ăn xong bữa tối.
Snowron nuốt miếng thịt lợn rán cuối cùng rồi thở phào nhẹ nhõm, để lộ biểu cảm vô cùng thỏa mãn:
- Cám ơn ngươi, đây là món ngon nhất mà ta từng ăn.
Mặc dù nguồn cung vật tư của thành Neverwinter dã phong phú hơn rất nhiều, người dân không còn phải lo lắng về việc ăn no, nhưng thịt vẫn luôn là mặt hàng khan hiếm. Người bình thường có thể cho một miếng thịt bò vào trong cháo đã cảm thấy đó là cuộc sống phong phú không bao giờ dám tưởng tượng trước đó, đối với loại thịt nửa nạc chiên trong dầu nóng này, căn bản chỉ có nhà giả kim, những nhân viên lương cao, người quản lý tòa thị chính mới có thể mua được.
Wendy mỉm cười lấy khăn tay ra lau đôi môi bóng lưỡng giúp nàng:
- Sau khi gia nhập Liên minh Phù Thủy, ngươi mỗi ngày đều có thể ăn loại đồ ăn này.
- Thật sự?
Ánh mắt Snowron sáng lên:
- Mỗi ngày đều có thể ăn thịt sao?
- Đương nhiên, đó không phải là thịt đã được ướp để tiện cho người dân trên phố mà là thịt lợn rừng tươi.
Wendy vừa dọn vừa nói:
- Phần bệ hạ yêu thích là khúc nửa nạc nửa mỡ, nhưng không phải con nào cũng có... Phải là con to mọng đặc biệt mới có, rất thích hợp để hấp hoặc chiên - món trước thì thịt mềm và trơn, bỏ vào miệng là tan luôn; loại sau thì cháy vàng và giòn, ngửi thôi đã khiến người ta muốn ăn thật nhiều. Đúng rồi, hắn thích gọi phần này là ngũ hoa... Mặc dù ta không thấy nó có liên quan gì đến hoa cả.
Cũng nhờ Lightning và Macy mà bọn họ mới có thể ăn được những thứ này, sở thích lớn nhất của bọn họ khi đi tuần là nấu món ăn dân dã. Trước đây thường mang con thỏ nướng hoặc trứng chim về, từ sau khi Macy có thể hóa thân thành Khủng Thú hai cánh thì hiệu quả bắt mồi tăng gấp đôi, những thứ mang về cũng biến thành lợn rừng và sói trắng. Đặc biệt khi bệ hạ Roland cần, Macy thường có thể lấp đầy tầng hầm của lâu đài bằng con mồi chỉ trong một ngày.
Bệ hạ vẫn luôn nói rằng rừng rậm Dodge là một bảo vật lớn chưa được khai khẩn, bây giờ nàng cũng tin một chút - ít nhất về mặt cung cấp thức ăn ngon, hiển nhiên sự đóng góp của khu rừng là rất quan trọng.
- Sao ngươi lại biết những chuyện này? Không lẽ... Snowron che miệng và kêu lên.
Wendy không khỏi nhếch lên khóe miệng:
- Không lẽ cái gì. Miễn là không quá bận, bệ hạ luôn dùng bữa với các phù thủy.
- Vậy phần tiền thưởng một viên kim long...
- Đó cũng là sự thật.
- Ta cũng có thể... Nàng chỉ tay vào chính mình.
- Có thể gia nhập Liên minh Phù Thủy không?
Wendy cười thành tiếng:
- Đương nhiên là có thể. ngoài việc dạy các phù thủy cách sử dụng khả năng của mình một cách hợp lý, liên minh còn có ý nghĩa chăm sóc và bảo vệ. Miễn là sẵn lòng phục vụ bệ hạ và thành Neverwinter, thì đều là chị em của chúng ta.
- Sau khi gia nhập có phải sống trong tòa thành không?
- Điều này do ngươi quyết định, nếu muốn ở bên cạnh gia đình thì hoàn toàn có thể sống trong nhà. Mặc dù chú Cormac trong miệng Snowron không có quan hệ máu mủ với nàng, nhưng rõ ràng bọn họ đã coi nhau là người thân.
- Vậy thì lớp học trong học viện...
- Các phù thủy có những khóa học đặc biệt, vì khả năng tiếp thu của chúng ta nhanh hơn, và phải học nhiều thứ hơn, những kiến thức được sử dụng để thúc đẩy giáo dục phổ cập không phù hợp với chúng ta.
Wendy ngừng một chút:
- Nhưng xét tuổi của ngươi, giai đoạn đầu có lẽ vẫn tập trung vào huấn luyện năng lực, các lớp học phù thủy về cơ bản được sắp xếp vào buổi tối. Miễn là có thể cân bằng cả hai, ngươi vẫn có thể đến học viện một thời gian, cho đến khi tốt nghiệp.
Snowron không hề do dự, gật đầu lia lịa:
- Ta muốn gia nhập Liên minh Phù Thủy... Ta muốn trở thành người giống như Nanawa.
Ngay cả khi nàng không nói, Wendy cũng có thể thấy được câu trả lời từ trong ánh mắt nàng - giống như trước đó, nàng hiểu sự lựa chọn của mình.
Có vẻ như bài kiểm tra năng lực và việc ký kết khế ước có thể được tiến hành sớm một chút, nàng nghĩ.