Khi Wendy bước vào bệnh viện với một hộp đồ ăn tối, nàng thấy phụ thân của Nanawa, Deco Pine, đang nói chuyện với một một nam một nữ. Sau đó hai người cùng nhau khom lưng như muốn quỳ xuống, nhưng lại bị Nam tước Deco ngăn lại. Sau một hồi giằng co, cả hai đành cúi đầu vài lần trước, rồi cứ bước được hai ba bước lại ngoái đầu lại nhìn.
Đến khi bọn họ biến mất ở cửa, Wendy tò mò bước tới và hỏi:
- Bọn họ là ai?
- Còn ai nữa, cha mẹ của tiểu quỷ kia.
Deco nhún vai:
- Bọn họ lo lắng đứa trẻ một mình ở trong bệnh viện, và hỏi rằng liệu có thể đưa nàng về nhà không. Tuy nhiên, sau khi biết rằng việc để nàng ở lại đây là ý của quốc vương bệ hạ thì nhanh chóng đổi giọng, còn thiên ân vạn tạ sự quan tâm của bệ hạ. Khi nói đến nửa câu sau, giọng điệu của hắn có phần hơi tiếc nuối, lại mang theo một chút tự hào.
Wendy không nhịn được cười thành tiếng:
- Ngươi cho rằng có ai có cũng thể giống như ngươi, vì con gái, ngay cả tòa thành của lãnh chúa cũng dám đột nhập sao?
Nàng biết đối phương tiếc nuối điều gì - có lẽ trong mắt Nam tước, cho dù là yêu cầu của bệ hạ thì cũng không nên dễ dàng giao con gái của mình ra. Năm đó khi Nanawa thức tỉnh, Deco đã đến thẳng lâu đài của Roland mà không hề chuẩn bị một lá thư thăm hỏi. Nhờ sự rộng lượng và tốt bụng của tứ hoàng tử, không hề có ý định bắt bớ phù thủy, mới khiến câu chuyện này đã trở thành một câu chuyện hay, nếu không, đổi lại là công tước Llane hoặc phủ đệ của đại quý tộc Tây cảnh, e rằng Deco sẽ phải chịu đau khổ.
Mặc dù chuyện này xảy ra trước khi Wendy đến Biên Thùy Trấn, nhưng nàng đã nghe Nightingale kể về nó nhiều lần, và đương nhiên nàng hiểu phần kiêu ngạo kia của Deco đến từ đâu.
- So sánh với cha mẹ của Asha, bọn họ đã tốt hơn rất nhiều. Nghĩ đến đây, Wendy thờ dài.
Cùng là người có con gái thức tỉnh thành phù thủy, điều duy nhất mà người nhà Asha nghĩ đến là 1 viên kim long thù lao, không chỉ vội vàng tiễn đưa con gái đến tận cửa mà còn ra lệnh cho nàng phải hữu cầu tất ứng với bệ hạ và Liên minh Phù Thủy, hoàn toàn coi Asha như một món hàng. Nếu không phải nhìn chuyện kim long được trực tiếp giao vào tay bọn họ, ước chừng người một nhà này sẽ không cho phép Asha về nhà sống.
Chính vì thái độ hoàn toàn khác biệt này mà sau khi Asha và các chị em thân thiết hơn, nàng đã dần quen với cuộc sống tự do trong tháp phù thuỷ, số lần quay về càng ngày càng ít.
Làm một phù thủy là may mắn của nàng.
Nhưng là một đứa trẻ mà nói, cha mẹ nàng không khác gì đã ruồng bỏ nàng.
- Điều đó cũng đúng.
Deco khẽ gật đầu:
- Hai người bọn họ, một người làm việc ở khu vực lò nung, một người là lao động phổ thông của đội xây dựng. Sau một ngày vội vàng mới biết tin tức này, cơm cũng chưa ăn đã chạy đến đây. Ít nhất có thể cảm nhận từ biểu cảm trên gương mặt, bọn họ vẫn quan tâm đến đứa trẻ đó rất nhiều.
- Có vẻ như hộp bữa tối này của ta không mang đến vô ích rồi.
Wendy cười:
- Có thể dẫn ta đến gặp Snowron không?
- Đương nhiên, mời đi theo ta. Deco vuốt râu, nói.
...
Bệnh viện điều trị sau khi được mở rộng dù đã dựa theo yêu cầu của bệ hạ, thiết lập khu lưu trú dành cho bệnh nhân, nhưng thực tế rất ít người cần phải ở lại bệnh viện để điều trị. Nanawa và Lily gần như đã đảm nhiệm tất cả chứng bệnh của thành Neverwinter, hầu hết các bệnh nhân chỉ cần đợi ở sảnh một lúc là đã khỏi bệnh và có thể rời khỏi.
Lý do chính để Snowron phải ở lại bệnh viện qua đêm là để ngăn ngừa tai nạn xảy ra - suy cho cùng, ảnh hưởng của Giáo hội vẫn chưa bị loại bỏ hoàn toàn, không biết liệu những người nhập cư từ khắp Greyfort đã chấp nhận khái niệm "phù thủy và người bình thường có thể chung sống hòa thuận" chưa. Nhưng, hiện tại có thể thấy, ít nhất Snowron không còn phải lo lắng về việc bị gia đình giết hại hay không nhà để về.
Đi đến trước cửa một phòng bệnh trong khu lưu trú dành cho bệnh nhân, Deco đẩy cửa ra và vẫy tay với bé gái đang nằm nhoài trên đầu giường:
- Đến giờ ăn cơm rồi, lát nữa nói chuyện với bạn bè sau.
- Chúng ta không ăn chung sao?
Nanawa ngạc nhiên nói, sau đó nàng nhìn thấy Wendy:
- Chị Wendy, chị cũng ở đây à.
- Ừ.
Wendy mỉm cười, và vỗ nhẹ vào hộp cơm:
- Ta mang bữa tối đến cho ngươi.
- Ta biết rồi.
Cô gái nhỏ bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Vậy thì các ngươi nói chuyện tiếp đi, ta sẽ quay lại sau.
Sau khi chào tạm biệt Snowron, nàng đi theo cha mình rời khỏi phòng.
Wendy bước đến giường, đặt hộp cơm lên quầy, xoay người bốn mắt tương giao với “bệnh nhân” đang tò mò đánh giá bản thân:
- Cảm giác làm phù thủy thế nào?
Bé gái có mái tóc ngắn rất chói mắt, màu sắc như một bông hồng vừa mới mọc nụ, là một màu sắc được coi là khá hiếm thấy ở Greyfort. Gương mặt của nàng vẫn chưa nảy nở, vẫn có chút ngây thơ, nhưng với sự thức tỉnh của ma lực, dung mạo của phù thủy sẽ dần cải thiện. Wendy đã có thể tưởng tượng dáng vẻ xuất chúng của nàng khi trưởng thành.
- Cảm thấy dường như trong cơ thể có thêm thứ gì đó... Miss Nanawa nói, đó là ma lực.
Snowron mở miệng nói:
- Ngươi cũng là phù thủy? Lần đầu tiên có đau không?
- Đúng thế, ngươi có thể gọi ta là Wendy.
Tuy rằng nghe có vẻ khá mơ hồ, nhưng nàng biết đối phương đang nói đến điều gì:
- Về điều thứ hai, câu trả lời là không chắc chắn... Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần ngươi học được cách vận dụng nó, ma lực sẽ là một phần cơ thể, không khác gì tay chân.
Wendy mở hộp sắt, đặt thức ăn đang bốc khói trên bàn cạnh giường.
Snowron nuốt hai ngụm nước bọt, đồng thời âm thanh ọt ọt cũng phát ra từ trong bụng nàng.
Gương mặt nàng lập tức đỏ bừng.
- Đói rồi đúng không? Wendy mỉm cười và đưa món súp tươi nấu từ nấm mỏ chim đến trước mặt nàng.
Vài cọng hành nổi trên lớp nước canh màu vàng, những vòng tròn của váng dầu lấp lánh dưới ánh lửa trong bếp lò, so với canh rau cải xanh nhạt thì gần như có thể đoán được hương vị của thịt và nước canh của món súp tươi hấp dẫn đến thế nào.
Từ hành động mời tham gia yến hội mỗi khi bệ hạ gặp được phù thủy mới trước đây, nàng cũng học được kỹ năng dùng thức ăn để ổn định lòng người.
Snowron gật đầu lia lịa.
- Uống canh cho ấm bụng trước, sau đó ăn những thứ khác. Wendy nhẹ nhàng nói.
Nhìn dáng vẻ lang thôn hổ yết của cô gái nhỏ, nàng thậm chí cũng cảm thấy hơi đói bụng.
- Đồng bọn kia của ngươi đâu? Đã quay về rồi sao?
- Ta cũng không biết... Có lẽ là thế. Snowron vừa ăn vừa nói.
- Nàng chưa từng đến thăm ngươi? Wendy ngạc nhiên hỏi.
- Chưa....
Nàng lắc đầu:
- Rốt cuộc ta cũng giống như nhừng người đã từng bắt nạt nàng, đều đến từ Nam cảnh. Có lẽ nàng chưa hoàn toàn tin tưởng ta?
- Đợi đã.
Wendy không khỏi sửng sốt:
- Ngươi đến từ Nam cảnh?
- Đúng vậy.
Nàng đưa một miếng nấm mỏ chim vào miệng:
- Maple Town, một thị trấn nhỏ gần sát Eagle City... Chỉ là bây giờ nó không thể ở được nữa.
- Ta luôn cho rằng ngươi và bọn ta đều là những người chuyển đến từ phương đông.
Wendy ngạc nhiên nói:
- Đó là lý do ngươi ra tay giúp đỡ nàng.
- Không đến từ cùng một nơi thì không được sao?
Snowron chớp mắt và nghiêm túc trả lời:
- Tranh chấp giữa các quý tộc rõ ràng không liên quan gì đến nàng, những kẻ đó chỉ đang muốn gây rối mà thôi. Không liên quan gì đến chuyện ta đến từ đâu, sai tức là sai, nếu lúc đó ta không đứng ra thì sẽ không ai có thể sửa chữa được sai lầm này.
Wendy sững sờ một lúc, một lát sau nàng mới định thần lại được.
Có lẽ sự lo lắng của người là quá nhiều, bệ hạ, nàng thầm nghĩ trong lòng, đứa trẻ này không cần sự an ủi của ta.
Ánh mắt của nàng không hề nhìn nhầm - đứa trẻ này chắc chắn về sự lựa chọn của mình.