- Hí hí hí hí quạc...
Đại bàng bốn cánh thét chói tai, có lẽ nó không ngờ được rằng đối phương sẽ chủ động đưa lên tận cửa.
Nó nóng lòng há to miệng ra, không hề né tránh, gương miệng hướng thẳng về phía Lorgar mà ngoạm.
Sau đó mọi người đã nhìn thấy cảnh tượng gây chấn động này!
Lorgar ngay lập tức biến thành một con sói sa mạc to lớn, nàng dùng móng vuốt tát một cái thật mạnh vào mặt con chim quái vật, sức mạnh to lớn như sấm sét! Cái đầu chim ưng của nó lệch sang một bên, cái miệng con khoắm vào vốn đủ lớn để chứa được một người trưởng thành lập tức biến dạng, thậm chí nửa phần trước còn bị gãy, bay ra ngoài theo một cơn lốc.
Hiện tại đã quá muộn để chủng hỗn hợp điều chỉnh lại tư thế, hai con thú khổng lồ đâm sầm vào nhau.
Lorgar lại phun ra một ngụm máu nhưng những cái chân của nàng vẫn kẹp chặt đối thủ, năng nanh của nàng cũng cắm thật mạnh vào trong thịt con tà thú.
Đôt nhiên có thêm trọng lượng trên cơ thể, hiển nhiên là tà thú nhận ra có điều gì đó không ổn, nó ra sức vẫy cánh, muốn một lần nữa tăng độ cao lên. Nhưng việc vác theo một lang nữ nặng ngang mình bay lên hiển nhiên là đã vượt quá phạm vi năng lực của nó, dù nó có vỗ cánh thế nào đi chăng nữa thì hai con thú khổng lồ cũng không ngừng rơi xuống.
- Andrea!
Ashes hét lớn tên đồng đội.
- Ta biết là phải có ta mọi chuyện mới kết thúc được.
Andrea ném khẩu súng trường cho Echo, nhờ việc chạy trên đài cao, nàng đồng thời triệu hồi Ma Lực Trường Cung.
Trong lúc đó, một sói một chim cũng đã nặng nề rơi xuống bục cao.
Một tia sáng màu trắng lóe lên, con sói sa mạc đang đè lên đại bàng bốn cánh đột nhiên biến mất không còn tăm tích, Ashes biết Lorgar hoặc đã cạn kiệt ma lực hoặc là đã bất tỉnh. Nhưng có thể đi đến bước này thì thắng thua đã xác định rồi. Nàng thẳng tay lột áo choàng của một võ sĩ người Sand đã chết, lao về phía con tà thú.
Khi bước đến gần, nàng mới thấy có rất nhiều vết thương rải rác trên mai phần lưng và bụng tà thú, có cái là trầy da, có cái lại là những vết thủng, chất nhầy và máu màu xanh lam chảy ra từ bên trong. Những miệng vết thương đó chắc hẳn là do Đệ Nhất Quân lưu lại, nhưng không có vết thương nào có thể gây sát thương chí mạng cho con tà thú.
Sau khi Ashes tìm thấy công chúa nằm bất động trong khoảng trống giữa đôi cánh và cơ thể tà thú, bế nàng xuống dưới đài cao.
Qua khóe mắt, nàng thấy cây cung dài của Andrea đã tỏa ra ánh sáng màu vàng chói lòa.
Tà thú chủng hỗn hợp bị rơi xuống không nhẹ lắc lắc cái đầu của mình, lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất, lại nhận ra dường như có một mặt trời đang tỏa sáng bên cạnh mình.
- Ê, ngươi đang nhìn chỗ nào thế?
Andrea chế nhạo:
- Bay nữa đi.
- Rống rống...! Đến lúc đó nó mới định thần lại, trong cơn hoảng loạn, nó sải cánh định thoát thân nhưng đã quá muộn.
Một nhóm tia sáng chói mắt đến mức không thể nhìn thẳng trào ra từ cây cung ma lực, với âm thanh như sét đánh xuyên vào cơ thể con tà thú - trong phút chốc, vô số tia sáng màu vàng tỏa ra từ trong cơ thể nó, giống như những tia sáng rực rỡ của mặt trời bung ra khỏi vỏ của nó, hấn chìm nó trong ánh hào quang!
Sau tiếng gầm, giữa bục cao xuất hiện một khoảng trống hình tròn rộng vài mét, chỉ còn lại một đoạn nhỏ trên thân của đại bàng bốn cánh to lớn vẫn rơi lại bên cạnh khe hở, thịt nát rơi vãi khắp nơi như những giọt mưa.
Sau cơn mưa bằng máu thịt này, Andrea kiêu hãnh đứng đó, dây cung lóng lánh màu vàng kim từ mái tóc cô trở nên sáng chói lạ thường.
- Còn cầm trường cung làm gì, ngươi đang lãng phí ma lực sao?
Ashes dưới sân đấu tức giận hét vọng lên.
- Đương nhiên là để tất cả những người có mặt ở đây nhớ rõ dáng vẻ mạnh mẽ của ta... A, phụt phụt.
Nói một nửa, nàng đột ngột bưng kín miệng:
- Đều tại ngươi dụ dỗ ta nói chuyện, phải làm sao nếu thịt nát rơi vào miệng ta hả!
Ngoài việc trợn trắng mắt, Ashes không thể nghĩ ra biểu hiện nào khác.
...
Tộc trưởng tộc Wildflame, Guelz, đón con gái mình từ tay Ashes với khuôn mặt nặng nề, đôi vai khẽ run lên:
- Lorgar, nàng...
- Còn sống, nhưng tình hình không lạc quan, bị thương như vậy, dù dùng loại thảo dược tốt nhất cũng chỉ có thể trì hoãn cái chết.
Ashes nhún vai:
- Trừ khi nàng được điều trị ngay lập tức.
- Ngươi... Có cách chữa khỏi cho nàng?
- Đúng thế, vả lại có thể đảm bảo nàng khỏe mạnh như trước khi quyết đấu.
Guelz mở to mắt không dám tin, nhìn chằm chằm vào phù thủy siêu phàm một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng nói:
- Vậy thì... Giá là gì?
- Ngươi sẽ biết nhanh thôi.
Ashes nói:
- Nhưng điều ta muốn hỏi là, ngươi có thừa nhận kết quả của trận quyết đấu thần thánh không?
- Wildflame cũng chẳng phải là Ironwhip, chiến thắng được đổi bằng máu tươi và vinh dự, bọn ta sẽ không phủ nhận. Hơn nữa...
Guelz thở dài:
- Đến bước này rồi, không ai có thể phủ nhận danh hiệu đứng đầu của thị tộc các ngươi. Nếu không tin, ngươi có thể nghe...
Đương nhiên Ashes đã nghe thấy.
Dù là ở dưới võ đài hay trên đường phố của vùng đất, chỉ cần là nơi có người đứng thì đều nghe thấy tất cả đang đồng thanh hô một cái tên.
- Osha! Osha! Osha!
Ngay khi đám đông hò reo, Echo bước từng bước lên sàn quyết đấu.
- Ta là tộc trưởng thị tộc Osha, Drow Silvermoon, nhưng ta còn có một cái tên khác là Echo của Liên minh Phù Thủy Greyfort!
Âm thanh của nàng đã vượt qua mọi ồn ào, truyền vào tai tất cả mọi người một cách rõ ràng:
- Kể từ khi bị thị tộc Ironwhip hãm hại, ta đã mất tất cả những gì mình có, không chỉ tộc nhân bị lưu đày mà ta cũng bị bọn họ bán làm nô lệ, qua tay nhiều người từ cảng Greenwater đến vương đô Greyfort. Ở đó, ta may mắn được một tổ chức phù thủy giải cứu, sau đó ta đến một trấn nhỏ ở Tây cảnh, và đổi tên thành Echo.
Nàng ngừng lại rồi nói tiếp:
- Còn hơn cả Drow Silvermoon, ta thích cái tên này - mặc dù trải qua nhiều đau khổ, nhưng niềm vui mà ta nhận được còn hơn nhiều khi thời gian ở trong sa mạc. Nó từng là một thị trấn biên cương không có gì nổi bật, nhưng bây giờ nó đã trở thành một thành phố thịnh vượng và giàu có. Những thay đổi trong đó, phần lớn đều dó một vị lãnh chúa mang đến, đó là Roland Wimbledon, quốc vương bệ hạ của Greyfort, sau cùng hắn đã thay đổi vận mệnh của ta!
Ashes sững sờ:
- Đây... Dường như không phải là cái cớ đã tập trước đó.
- Ừ.
Andrea cười khúc khích:
- Nhưng có lẽ đây là những điều mà nàng muốn nói ra nhất. Dù sao thì, chúng ta chỉ cần đứng dưới vỗ tay cho nàng là được.
Ban đầu Echo có vẻ hơi lo lắng, nhưng sau khi nói về trải nghiệm và cuộc sống thú vị ở thành Neverwinter thì càng lúc nàng nói càng trôi chảy:
- Ta biết các ngươi đang thắc mắt tại sao ta lại kể những chuyện này, dù sao thì nơi đó cũng là địa bàn của người Bắc quốc, dù nó có tốt đẹp ra sao, không liên quan gì đến người Sand chúng ta. Đúng thế... Có thể trước đây là như vậy, nhưng bây giờ thì khác!
- Những lời bệ hạ thường nói là thành Neverwinter không hỏi xuất thân, thành thị của hắn có người thường, phù thủy, thậm chí là người ngoại tộc đến khắp mọi nơi của Greyfort! Điểm này đã đủ để chứng minh lòng nhân từ và khoan dung của hắn. Bây giờ hắn có ý định cứu người dân Morkin khỏi sa mạc khô cằn và đẫm máu này, mang đến cho mọi người nguồn nước và ốc đảo mới, giống như hắn đã làm khi giúp đỡ phù thủy - ta đến đây theo ý chỉ của Roland Wimbledon bệ hạ, thông báo tin tức này đến các vị trên danh nghĩa thị tộc đứng đầu: hắn đã quyết định trở thành đại tù trưởng của tộc Mojin, nhất thống toàn bộ sa mạc, coi tất cả chúng ta như người dân của hắn!