Roland tò mò đánh giá phù thủy Taquila cao giai trong động, xúc tu trên người các nàng phân công rõ ràng. Xúc tu ngắn vặn vẹo giống như thân rắn, cung cấp lực chống đỡ và di chuyển. Xúc tu to lại không ngừng cắm vào bùn đất trên đỉnh đầu hoặc dưới chân dùng để điều chỉnh phương hướng… Có một vài xúc tu có chiều dài đáng ngạc nhiên, nhìn từ độ cao của nóc đại sảnh, chỉ sợ hơn trăm mét, giống như cánh tay vậy.
Có thể chống đỡ xúc tu như vậy chỉ sợ cơ bắp mạnh mẽ hơn nữa cũng đều bất lực. Hắn đoán là ma lực ẩn chứa trong bướu thịt làm các nàng có được lực lượng hành động tự do, giống như những tà thú khổng lồ có thể trạng rõ ràng vượt qua hạn chế về trọng lực vậy.
Vòng qua hai cái hạch tâm ma lực rồi đi thêm mấy chục bước, Pasha dừng lại trước một hình lập phương như được đúc bằng đá quý.
- Đó là đá thần phạt, ta không thể đến quá gần nó…
Nightingale nhắc nhở bên tai hắn.
Roland không tiếng động gật đầu rồi hỏi Pasha.
- Di vật được đặt trong đây sao?
- Không sai, chỉ có như vậy mới có thể hạn chế phạm vi tác động của nó. Nếu xung quanh hoàn toàn không tồn tại đá thần phạt, chỉ sợ cư dân trong thành của ngươi đều sẽ chịu ảnh hưởng của di vật trong lúc không hề hay biết.
Pasha vươn vô số căn xúc tu đặt trên rương đá thần nhưng lại không lập tức mở ra.
- Trước khi tiếp xúc với nó, ta cần phải nói với ngươi một chuyện để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Thứ này… Có nguy hiểm sao?
Wendy bước tới một bước, theo bản năng mà chắn trước mặt Roland.
- Không cần quá lo lắng, chỉ cần không ở chung với di vật một mình là được.
Celine chen vào.
- Có ý gì?
Roland khẽ nhướng mày.
- Như lời ta nói lúc trước… Khi mở rộng trái tim trước mặt di vật, là có thể nhìn thấy một vài cảnh tượng không thể tưởng tượng, dù là phù thủy hay là người bình thường đều có thể cảm nhận được sự kêu gọi này.
Giọng điệu của Pasha trở nên nghiêm túc hơn không ít.
- Nhưng mong ngươi hãy nhớ kỹ, cảnh tượng ngươi nhìn thấy không hoàn toàn là hư cấu. Khác với dụng cụ ảo giác, đồ vật bên trong cuộn trạn có thể ảnh hưởng tới hiện thực, đây là điểm đầu tiên ta muốn nói, bất cứ lúc nào cũng không nên tiếp thu tác động của Thần Minh một mình.
Cảnh tượng trong tranh có thể ảnh hưởng tới hiện thực? Roland lập tức cảm thấy hơi sởn tóc gáy, chuyện này còn không giống như Sadako bò ra từ trong TV à?
- Vì sao nhiều người thì không nguy hiểm?
-Bởi vì một khi lâm vào Thần Minh Chi Cảnh, cơ thể sẽ xuất hiện phản ứng rất rõ ràng ví dụ như dại ra, chậm chạp, nói mới vân vân… Lúc này sẽ cần người bên cạnh ngươi kéo ngươi ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của di vật.
Pasha giải thích.
- Trong sách sử từng có rất nhiều ghi chép về việc một mình tiếp xúc với di vật, cuối cùng linh hồn không thể quay về cơ thể. Mà hai người, ba người thay phiên tiếp xúc lại có thể hạ thấp loại nguy hiểm này.
- Thì ra là thế.
Roland nhìn phù thủy Taquila.
- Nói cách khác, nơi này có ít nhất năm người nên hầu như không có bất cứ nguy hiểm gì đúng không?
- Nếu không phải như thế thì bọn ta cũng không dám để ngươi quan sát nó ở khoảng cách gần.
Celine hơi gật đầu.
- Còn điểm thứ hai sẽ do ta nói đi.
Giọng nói lạnh lùng của Alethea vang lên.
- Ngươi hẳn là biết thứ mà cuộn tranh to lớn trong di vật triển lãm chính là văn minh dị tộc, nếu ngươi có cơ hội nhìn thấy chúng nó, chúng nó có thể… Không, là chắc chắn sẽ muốn tấn công ngươi. Bọn ta có thể giúp ngươi mạnh mẽ thoát khỏi tác động, nhưng không thể giúp ngươi chống đỡ nỗi sợ hãi.
Nàng dừng lại một lúc, trong giọng nói mang theo một tia châm chọc.
- Đến lúc đó sợ tới làm ra những hành vi bất thường cũng đừng nói ta không nhắc nhở trước.
- Vậy thôi à?
Roland không dao động.
- Còn muốn nói gì nữa không?
- Ngươi…
Có lẽ Alethea không dự đoán được hắn sẽ chẳng quan tâm như vậy nên không khỏi hơi cứng lại.
- Không còn gì nữa thì mở nó ra đi.
Roland thở dài trong lòng, đối với người hiện đại đọc đã mắt về các loại quái thú, dị hình, kinh khủng, phim kinh dị mà nói, trình độ tiếp thu của bản thân người đó đã cách biệt một trời so với người cổ đại. Nếu nói không hề phòng bị thì có lẽ sẽ sợ tới mức hồn vía lên mây, nhưng về ý nghĩa nào đó lời nói của Alethea tương đương như là một lời cảnh báo trước, chỉ cần không tạo thành thương tổn thật sự, hắn không cho rằng chính mình sẽ từ bỏ thăm dò sự huyền bí của Thần Minh vì loại trình độ đe dọa này.
- Ta biết rồi.
Pasha co xúc tu lại, kéo cánh cửa rương đá thần để lộ ra tinh thể màu đỏ hình thoi bên trong.
Sau khi di vật rời khỏi vật chứa, nó vẫn lẳng lặng lơ lửng trên không trung cách mặt đất khoảng một mét giống như những hạch tâm ma lực ngoài kia.
- Nó không thể rời khỏi phạm vi hạn chế của đá thần, vậy nên ngươi cần phải tới gần nó, sau đó thả lỏng tinh thần để có thể đi vào Thần Minh Chi Vực.
- Bệ hạ…
Wendy hơi lo lắng mà nắm lấy cánh tay Roland.
- Yên tâm, có các ngươi nhìn, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.
Hắn vỗ vỗ mu bàn tay phù thủy tóc đỏ như đang an ủi.
- Ta biết mình sẽ đối mặt với cái gì.
Không phải toàn bộ tin tức hắn thu thập được đều đến từ phù thủy Taquila, dù là hồi ức của Isabella hay là khảo sát của hắn về Thánh Điện bí mật giáo hội của thế giới trong mơ đều có thể xác minh lẫn nhau… Thật sự có một thứ có thể mang người vào trong “Thần Minh Chi Cảnh” không thể tưởng tượng được.
Roland đi tới bên cạnh di vật rồi ngồi xếp bằng xuống, nhắm hai mắt lại.
…
Cùng lúc đó, Pasha cũng vươn xúc tu kết nối với hai đồng bạn khác.
Ý thức nhanh chóng lưu chuyển giữa ba người, chiếu rọi lời muốn nói vào não của nhau.
- Vậy mà lại kiêu ngạo như vậy, ta lại muốn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi đến nỗi run rẩy, tè ra quần của hắn.
Alethea tức giận nói.
- Nếu không, hắn căn bản sẽ không ý thức được kẻ địch mà mình phải đối mặt đáng sợ đến mức nào. Chờ đến khi bị dọa tới nỗi mất khống chế, xem hắn còn có thể nói được gì.
- Vậy thì có ích gì với chúng ta?
Celine bực bội lườm nàng.
- Bản thân người thường làm người đứng đầu đã rất để ý tới tôn nghiêm và uy vọng, nếu làm hắn mất hết mặt mũi, chỉ sợ hắn sẽ ghi hận cả chúng ta. Nếu mất đi sự ủng hộ của hắn, chúng ta phải làm thế nào để thăm dò núi Snow và tìm kiếm thiên tuyển giả đây? Càng không xong chính là lỡ như hắn sinh ra sợ hãi với ma quỷ ở tận đáy lòng, vậy thì thế giới này sẽ xong đời!
- Không phải hắn không sợ gì hết à, dù sao ta cũng nhắc nhở hắn rồi, ngươi còn có thể ngăn cản hắn chắc?
- Dẫn hắn tới tiếp xúc với di vật đã là một sai lầm.
Celine lẩm bẩm.
- Từ lúc bắt đầu ta đã kiến nghị không nên làm như vậy… Ít nhất phải chờ khi hai bên có sự tin tưởng cơ bản rồi nói tiếp.
- Sau đó lừa hắn hoặc là cản trở hắn tiếp cận di vật thần mịn à? Như vậy chúng ta vĩnh viễn cũng không có được sự tin tưởng của hắn.
Pasha khẽ thở dài.
- Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, ngươi sẽ tin tưởng một đồng mịn mà không cho ngươi tiếp xúc với vật mấu chốt quyết định đến vận mệnh của loài người ư? Chẳng sợ nói dễ nghe đi nữa, đối phương cũng sẽ không thấy biết ơn đâu. Cho nên có một số việc, nhất định phải chờ hắn tự thể nghiệm mới có thể hiểu được thành ý của chúng ta.
- Nhưng mà…
- Nhưng cũng không phải lo lắng quá, không phải lần nào ma quỷ và mắt to cũng sẽ xuất hiện.
Pasha như đang an ủi Celine, lại như an ủi chính bản thân mình.
- Hơn nữa dù hắn thất lễ vì sợ hãi, chỉ cần chúng ta bảo đảm giữ kín như bưng, vĩnh viễn không người đời biết chuyện này, hắn hẳn là có thể hiểu được nỗi khổ của chúng ta.
- Vậy hai phù thủy hắn mang tới thì sao? Các nàng cũng sẽ giữ kín bí mật này sao?
Alethea không có ý tốt hỏi. Không thể nghi ngờ là trong mắt nàng, có thể làm người bình thường mất mặt trước phù thủy là một chuyện rất là sung sướng.
- Đó không phải chuyện mà chúng ta có thể quản.
…
Khi Roland mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện mình đã ở trong một toà cung điện rộng lớn vô hạn.