Lối vào hang động ngầm nằm lừ phía Bắc của thành Neverwinter, giao điểm của thành phố và dãy núi, mà phía đỉnh giữa sườn núi chính là nơi tập trung khoáng sản vô tận và khu lò nung.
Khi tới gần chân núi, một bức tường chắc chắn được làm bằng bê tông xuất hiện trước mặt mọi người. Bốn góc của nó có tháp canh gác, trên đỉnh treo lưới sắt, mà cổng lớn lại còn đặt hai tòa hầm chứa súng máy sừng sững. Dù cho một vài phương tiện vẫn còn đang trong thời gian xây dựng, nhưng nơi đây đã trở thành khu vực được trông coi nghiêm mật nhất thành Neverwinter.
Roland đi vào giữa sân dưới ánh mắt và hành lễ của binh sĩ thủ vệ.
Chỉ cách một bức tường nhưng hắn lại đột nhiên sinh ra cảm giác như đã vượt qua nghìn năm.
Cảnh tượng bên trong tuyệt đối không nên xuất hiện ở niên đại này… Đó là một cái cửa động thật lớn được bao xung quanh bởi bê tông. Độ rộng của nó vượt qua mười mét, độ cao cũng hơn năm mét rất nhiều. Hai bên là hai cái cửa sắt to lớn, kích cỡ không chỉ vượt qua cửa động mà độ dày của ván cửa lại đạt tới cự li một mét làm người ngạc nhiên. Cho dù không phải được làm bằng kim loại hoàn chỉnh mà được ghép bằng những tầng thép, nhưng độ dày bọc thép cộng lại cũng vượt qua nửa mét, hoàn toàn là một cánh cửa ngăn hạng nặng mà cứ điểm quân sự gần hiện đại mới có thể có được.
Bởi vì trọng lượng kinh người của cửa sắt nên không thể không tiến hành gia cố cửa động, cùng lúc đó còn trang bị thanh trượt trên mặt đất. Ngay cả như vậy, chỉ dựa vào sức người cũng không có cách nào di chuyển nó.
Bởi vậy, ở một bên tường còn đặt hai chiếc máy hơi nước, trong đó một cái phụ trách cung cấp động lực để đóng và mở cửa.
Một khi tà thú đột phá phòng tuyến mà phù thủy Taquila xây dựng, sau khi rút di vật thần minh, cánh cửa lớn này sẽ ngăn cản bất cứ tà thú nào đuổi theo phía sau.
Vì chế tạo nó mà thành Neverwinter hầu như đã dùng hết một phần ba sản lượng sắt thép trong mùa đông. Ngoại hình vuông vức nhìn qua không có bất cứ kỹ thuật hàm lượng gì, nhưng bản thân công trình “khổng lồ” đã mang theo ý nghĩa kỹ thuật. Đứng trước cánh cửa ngăn to lớn như một tòa nhà này, Roland có thể cảm nhận được sức mạnh hùng hậu mà nó ẩn chứa.
Cái ngày lắp đặt cánh cửa này, hắn tận mắt nhìn thấy hình ảnh cửa sắt mở ra rồi khép lại. Máy hơi nước phát ra tiếng gào thét nặng nề, tiếng ma sát chói tai của đường ray bánh xe, cùng với vật to lớn khổng lồ thong thả dựa sát vào, quả thật giống như là chưởng quản một lối vào thông tới tận thế vậy.
Hai bên cửa sắt có một hàng chữ vặn vẹo, nếu kết hợp cùng nhau có thể nhìn ra đó là Biên Thùy Thành thứ ba.
Đoàn người đi vào trong cửa động, ánh sáng lập tức tối sầm lại.
Phyllis lấy ma thạch phát sáng rồi đi lên phía trước đội, dẫn dắt mọi người đi xuống động sâu dưới mặt đất.
- Bệ hạ, ta vẫn không hiểu vì sao ngươi lại gọi nơi này là Biên Thùy Thành thứ ba?
Wendy khó hiểu hỏi.
- Nếu bên ngoài khu Biên Thùy được tính là thành phố thứ nhất, vậy thì Biên Thùy Thành thứ hai ở đâu?
- Bởi vì gọi là ba mới thích hợp.
Roland trả lời.
- Hả?
- Tóm lại, ngươi không cảm thấy số ba rất phù hợp với cứ điểm à… Hơn nữa, tên cũng không quan trọng, chỉ cần có thể làm người ta nhớ kỹ là được.
Hắn buông tay và nói.
- Vậy được rồi, nếu ngươi thích.
Wendy bĩu môi.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, hang động chỉ còn lại tiếng bước chân không ngừng vọng lại và tiếng nước nhỏ giọt.
Bởi vì thiếu dụng cụ phun bê tông, nên thông đạo này chỉ tiến hành xử lý cứng lại ở mặt đất. Hai bên trái phải là cống thoát nước và đường ray quặng mỏ, khi cần khuân vác vật tư và đồ ăn, máy hơi nước được đặt trong động sẽ kéo từng chiếc xe tải để tiến hành vận chuyển. Roland từng nghe Phyllis nhắc tới, một bộ phận phù thủy thần phạt còn từng hứng thú với việc loại máy móc này rốt cuộc có thể sinh ra sức lực lớn thế nào. Cuối cùng phát hiện, cho dù năm người cùng nắm một cái dây thừng cũng không thể ngăn cản máy hơi nước kéo các nàng về phía điểm cuối cùng từng bước từng bước một.
Bởi vì vách tường và nóc động không thể dùng bê tông bao trùm, vậy nên chuyện ngấm nước là không thể tránh khỏi, cũng may nhiệt độ trong núi sẽ không quá thấp, mặt đường không đến mức bị đông lại. Mà nơi trùng thân mềm cắn nuốt bò qua sẽ để lại dịch nhầy, sau khi khô sẽ kết dính với bùn đất, giống như quét lên một tầng hồ nhão nên không cần lo là huyệt động sẽ bị sụp xuống.
Đi khoảng nửa tiếng, phía trước mới dần dần sáng hơn.
- Chúng ta sắp tới nơi rồi.
Phyllis bước chậm lại.
- Bệ hạ, ngươi có cần…
Roland biết nàng muốn nói gì
- Không sao, dẫn ta đi qua đó luôn.
Phù thủy thần phạt quay đầu lại nhìn chăm chú vào hắn.
- … Vâng, ta hiểu rồi.
Ra khỏi hang động, tầm nhìn cũng trở nên rộng mở thông suốt hơn. Một toà đại sảnh hình vòm rộng rãi xuất hiện trước mặt mọi người, diện tích của nó phải gần bằng một cái sân bóng, trên đỉnh đầu còn có thể nhìn thấy mấy chục chùm sáng chiếu vào trong động, trên mặt đất hiện lên từng vùng sáng. Mượn dùng áng sáng giếng, dù nơi này ở sâu trong núi nhưng hoàn toàn không có vẻ áp lực. Người canh giữ ở đây không chỉ có phù thủy mà còn có đông đảo binh sĩ của Đệ Nhất Quân… Mỗi người bọn họ đều trải qua sự xét duyệt của Nightingale, đều là những người trung thành với Roland nhất trong đội.
Nhưng dù là bọn họ, giờ phút này cũng cố gắng hết sức để rời xa đại sảnh, ở giữa mảnh đất trống rộng lớn chỉ còn lại vài hạch tâm ma lực hình thoi và ba vị phù thủy Taquila cao giai… Hoặc là nói vật dẫn nguyên sơ.
Hắn mỉm cười đi về phía ba người rồi vươn tay phải với quái vật bướu thịt cầm đầu.
- Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau, ngươi chính là Pasha, đúng không?
Trong phút chốc, Roland cảm thấy tiếng hít thở sau lưng cũng trở nên dồn dập hơn vài phần, một bàn tay đặt trên đầu vai hắn, chỉ cần có bất cứ điểm không thích hợp gì, chắc chắn Nightingale sẽ kéo hắn vào trong sương mù.
Bướu thịt im lặng một lúc, sau đó một giọng nói quen thuộc mới vang lên trong đầu hắn.
- Quốc vương bệ hạ làm ta rất ngạc nhiên. Nếu nói lúc trước đều dùng hạch tâm ảo giác để nói chuyện với nhau, cảnh tượng hư cấu không làm người sợ hãi như vậy, nhưng sự trấn định mà giờ phút này ngươi thể hiện quả thật là không thể tưởng tượng… Nói thật, ngươi là người đầu tiên tận mắt nhìn thấy thể xác này mà vẫn như không có việc gì, cho dù là phù thủy Taquila, lúc ban đầu khi nhìn thấy chưa bắt đầu dùng vật dẫn nguyên sơ đều không thể bình tĩnh được như ngươi. Ta rất tò mò, chẳng lẽ ngươi không sợ hãi chút nào sao?
Nàng hơi dừng lại, sau đó vươn một cái xúc tu nhẹ nhàng quấn lên bàn tay của hắn.
- Nhưng mà ngươi đoán không sai, ta chính là Pasha, cảm ơn sự ủng hộ của ngươi với phù thủy Taquila.
- Hắn còn chưa ủng hộ chúng ta đâu, chỉ là cử một đội người bình thường hộ tống di vật, không biết nên nói là giúp đỡ hay làm giám thị nữa.
Một ý thức lạnh nhạt khác cũng chui vào.
- Câu nói này chờ sau khi thăm dò núi Great Snow xong rồi nói cũng không muộn.
- Alethea! Lần trước chúng ta đã nói rồi mà!
Giọng nói thứ ba cắt ngang.
- Được rồi, không nói tới nữa là được chứ gì.
Xem ra hai người đó chính là Alethea và Celine thường xuyên xuất hiện bên cạnh Pasha. Roland cũng không ngại giọng điệu của đối phương, thứ nhất là vì bản thân những phù thủy cổ đại này sinh sống ở thời đại phù thủy vi tôn, muốn lập tức thay đổi quan niệm chắc chắn không dễ dàng như vậy, thứ hai là so với thái độ bên ngoài, hắn càng hy vọng có được thu hoạch thực chất hơn.
- Một người thám hiểm nổi tiếng nhất Fiordland từng nói, sợ hãi bởi vì không biết. Dù các ngươi là dáng vẻ gì nhưng linh hồn đều thuộc về phù thủy Taquila.
Roland cười cười.
- Mà ta không hề xa lạ với họ. Akesha đã trở thành một thành viên không thể thiếu của Liên minh Phù Thủy, cũng được mọi người vô cùng tin tưởng và yêu mến.
Xúc tu sờ vào rất thô ráp, hơn nữa bên trên không hề khô ráo như nhìn bằng mắt thường mà là hơi ẩm ướt, có lẽ là do chui tới chui lui trong mặt đất. Hơn nữa hắn có thể cảm nhận được độ ấm dưới da một cách rõ ràng… Không thể nghi ngờ, bướu thịt vô cùng to lớn trước mặt vẫn là một sinh mệnh thể tươi sống.
- …Thì ra là thế.
Giọng nói của Pasha có vẻ hơi cảm thán.
- Ngươi nói không sai, thật ra hợp tác giữa chúng ta đã bắt đầu từ lâu rồi.
- Trước sự uy hiếp của ma quỷ, mỗi người hẳn là nên buông thành kiến xuống và cố gắng hết sức để đoàn kết lại.
Roland khách sáo hai câu rồi chuyển sang vấn đề chính.
- Đúng rồi, di vật thần minh hẳn là đã chuyển tới đây đúng không? Có thể cho ta xem đồ vật quyết định vận mệnh của loài người rốt cuộc trông như thế nào không?
Pasha đong đưa hai xúc tu trên đỉnh đầu cần phía dưới.
- Đương nhiên, mời đi theo ta.