Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 78

Chương 78
Chương 78

Wendy mở mắt, và nàng nhìn thấy một cái trần nhà xa lạ, mạng nhện bám đầy trên dầm gỗ, đèn chùm tối thui như chưa bao giờ được thắp sáng. Cảnh tượng dần rõ hơn, đến khi mọi chi tiết đều hiện rõ ràng mồn một.

- Không phải trần nhà đá lạnh lẽo hay lều vải chật hẹp nữa. - Nàng nghĩ.

Đúng rồi, nàng đã rời khỏi Hiệp hội hơn nửa tháng.

- Không biết người dẫn đường đã dẫn các chị em thuận lợi tìm được Núi Thánh chưa?

Nàng hít một hơi thật sâu, mặc dù không trong lành và lạnh lẽo như trong hang động, nhưng bầu không khí buồn tẻ nhưng lại ấm áp trong phòng vẫn khiến nàng thấy thoải mái. Cơ thể được bọc trong lụa nhung mềm mại, dưới thân còn có vài lớp chăn mềm, nằm trên đó thân thể sẽ hơi lún xuống một chút. Cho dù vươn dài thân thể, các ngón chân cũng không bị lộ ra ngoài.

Cảm giác lười nhác muốn nằm lại giường khiến nàng hơi xấu hổ. Rõ ràng nàng mới đến đây được nửa tháng, lại có cảm giác bình yên mà đã lâu không cảm nhận được.

Ở trong lâu đài, dù ngủ dậy muộn thế nào cũng không ai đến làm phiền nàng. Như bây giờ, Wendy nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bầu trời xám trắng có chút chói mắt, giờ có thể đã hơn 10 giờ rồi. Qua mấy năm phiêu bạt, nàng rất ít khi có thể ngủ yên, một chút tiếng động cũng làm nàng tỉnh giấc, trời còn chưa sáng đã phải bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho hôm nay. Khi ra ngoài, nàng cũng lo lắng bị Giáo Hội phát hiện bất cứ lúc nào, hay sẽ chết trong lần Quỷ dữ hành xác tiếp theo.

Cho dù ẩn thân trong dãy núi Impasse, nàng cũng phải bận rộn với công việc tạp vụ, hoặc giúp phơi đồ ăn và thảo dược, làm khô quần áo bị ướt tuyết của các chị em, có khi lại phải dọn dẹp khắp trại.

Cũng không phải Wendy không sẵn lòng làm những điều này, nàng cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười của mọi người. Nhưng nàng hiện tại, với cuộc sống lười biếng vậy, lại có phần đắm chìm không thể thoát ra.

Không được! Nàng không thể tiếp tục lười biếng như vậy! Nàng vỗ vỗ mặt và đứng dậy khỏi giường. Khi còn ở tu viện, các nữ tu luôn cảnh cáo rằng, người lười biếng không thể được Chúa trời ban phước.

Nàng tính sau đó sẽ đi đến khu vườn phía sau và luyện tập điều khiển gió, thuận tiện thổi sạch tuyết đọng. Nghĩ đến yêu cầu thực hành của hoàng tử, Wendy lại không thể nhịn cười, đó là vài yêu cầu kỳ quái. Ví dụ, sau khi hoàng tử xem phần biểu diễn năng lực hôm đó, hắn muốn nàng có thể kiểm soát gió ở khoảng cách 10 m trên đỉnh đầu. Nhưng chưa từng có nữ phù thủy có thể lan tỏa ma lực xa đến vậy. Nàng không làm được, hắn cũng không tức giận, lại nghĩ ra một ý tưởng ý lạ: đứng trên ghế và điều khiển gió thổi mạnh từ trên xuống và từ dưới lên cùng lúc. Wendy thử làm theo và phát hiện việc này khả thi. Kết quả thử nghiệm khiến hoàng tử hài lòng. Ngoài việc muốn nàng tập luyện nhiều lần theo hướng này, hắn còn hỏi nàng có chứng sợ độ cao không.

Như Nightingale đã nói, hoàng tử Roland Wimbledon là một người khó đoán, nhưng hắn cũng là một hoàng tử rất quan tâm đến những nữ phù thủy. Wendy khẽ thở dài khi nghĩ đến đó.

Người dẫn đường ngài sai rồi, hoàng tử không căm hận nữ phù thủy thật sự tồn tại!

Mặc áo mới vào, cảm thấy phần ngực hơi chật - Wendy đã quen với cảm giác này, nàng muốn tìm kim chỉ để sửa nó thì tiếng gõ cửa vang lên.

- Vào đi!

Người đẩy cửa vào là Nightingale, Wendy hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói:

- Điện hạ còn chưa rời giường sao? Mà em lại có thời gian đến chỗ chị thế này.

- Chị nói gì vậy, em cũng không rảnh rỗi chạy theo hắn ta cả ngày - Nightingale giơ rổ trong tay lên:

- Em mang bữa sáng đến cho chị đây này.

Thông thường, bữa sáng là do người phục vụ mang lên phòng cho nàng, Wendy gần như không gặp mặt hay nói chuyện với Nightingale trừ khi hoàng tử đã ngủ say. Wendy mỉm cười từ tận đáy lòng. Nàng vừa tỉnh dậy Nightingale đã tới đưa đồ ăn, cô nàng chắc chắn đã đến đây thăm nàng mấy lần trước đó rồi.

- Nói đi, có chuyện gì vậy? - Nàng nhận lấy cái rổ, lấy từ trong ra một lát bánh mì có pho mát, bỏ vào miệng.

- Hmm... - Nightingale đi đến bên giường và ngồi xuống. - Hôm nay Nanawa sẽ phải vượt qua... ngày đó.

Wendy im lặng, mặc dù lần đầu tiên ma lực phản phệ sẽ không dữ dội và kéo dài như Ngày trưởng thành, nhưng cũng không phải là an toàn tuyệt đối. Tuổi càng nhỏ, khả năng chịu đau càng thấp. Nàng đặt rổ ở đầu giường, đi đến trước mặt Nightingale, vỗ vai người đồng bạn rồi nói:

- Điện hạ không phải đã nói rồi sao, nếu mỗi ngày đều giải phóng ma lực, thì có thể giảm sự tra tấn xuống thấp nhất.

- Nhưng đó chỉ là suy đoán!

- Ít nhất nghe có vẻ rất hợp lý - Wendy nói một cách thoải mái - Nanawa luôn trải qua như vậy, không phải sao? Cho dù là quãng thời gian trưởng thành gian khổ nhất, cô bé cũng không bị bất cứ thương tổn gì. Đó là những gì em tận mắt nhìn thấy! - Nàng dừng lại một chút, hỏi tiếp:

- Nanawa thì sao?

- Giờ cô bé đang ở bệnh viện. - Nói đến đây, Nightingale không thể nhịn được, cười ra tiếng:

- Nghe nói cha của cô bé, Nam tước Pine mua số lượng lớn thỏ rừng từ tay các thợ săn, giờ họ đang gửi chúng đến bệnh viện. Nói là để cho Nanawa luyện tập vào ngày mai.

- Có một người cha như vậy thật hạnh phúc! - Wendy thốt lên.

- Chị không nhớ những gì đã xảy ra khi còn là một đứa trẻ... Thật kỳ lạ, giống như có một khoảng trống trong ký ức, không có cha, từ khi nhận biết mọi thứ xung quanh thì chị đã ở tu viện mất rồi.

- Có vẻ em may mắn hơn chị một chút.

- Ừ, may mắn hơn nhiều. - Wendy dựa vào cô bé và ngồi xuống:

- Em đang lo lắng sao?

- ... - Nightingale im lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu.

Wendy đương nhiên biết nàng đang lo lắng điều gì. Hôm nay không chỉ là một ngày cực kỳ quan trọng đối với Nanawa, mà còn là một bước ngoặt quan trọng để thay đổi số phận của nữ phù thủy trong thị trấn. Nếu như Nanawa có thể bình yên vượt qua lần phản phệ này, có nghĩa nữ phù thuỷ có thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma nanh vuốt của quỷ dữ, thị trấn Bentham cũng trở thành “Núi Thánh” thực sự. Một ngày nào đó, tất cả các phù thủy sẽ tập trung tại đây. Sống một cuộc sống không khác gì những người bình thường, không còn lang thang tứ xứ, trốn tránh sự săn giết của Giáo Hội.

- Cứ lo lắng như vậy cũng vô dụng. Chúng ta cứ lười biếng ăn bơ một ngày thôi, đến cùng Nanawa là được rồi.

- Lười biếng... ăn bơ? - Nightingale trợn to hai mắt nhìn về phía Wendy.

- Đúng vậy, ai bảo em nói tin tức này cho chị sớm như vậy, làm chị cũng lo lắng đấy. - Wendy dứt khoát:

- Vì chị không có tâm trạng để luyện tập, chị sẽ đến thăm Nanawa. Trên hợp đồng không phải đã viết sao? Cái này gọi là nghỉ có lương.

...

Ăn xong bữa tối, trong phòng của Nanawa đã đầy ắp người -Anna, Lightning, Nightingale, Wendy, Tigul, còn có Roland. Thấy mọi người, trên mặt cô bé tràn đầy rầu rĩ:

- Vậy... Em sẽ chết sao?

- Tất nhiên là không! - Mọi người cùng nhau lắc đầu.

- Chỉ là lần đầu tiên, lực phản phệ cũng sẽ không mạnh lắm đâu. - Wendy cầm tay phải Nanawa nói:

- Hãy tập trung, em sẽ kiên trì vượt qua nó!

- Nếu đau thì nắm tay của papa nhé. - Tigul đung đưa tay trái của con gái, nói:

- Con đã rất kiên cường khi chữa bệnh trong bệnh viện, ba tự hào về con!

Cô bé gật đầu, tầm mắt lướt qua mọi người, cuối cùng nhìn phía Anna.

Anna đi lên trước, hôn lên trán cô bé:

- Cố sống sót em nhé, được không?

- ... Dạ.

Bình Luận (0)
Comment