Đây là một giấc mộng dài.
Là một giấc mơ mà Lorgar biết là đang mơ.
Ngay lúc đại bàng bốn cánh rơi xuống, cơ thể đã ghi nhớ lại phản ứng và sự đau khổ sâu sắc lúc đó, đôi chân bị đè gãy, xương cốt bị nghiền nát như hạt gạo dưới cái cối giã – cho dù nàng chưa từng trồng lúa nhưng cũng đã từng nhìn thấy tộc nhân làm thế nào để xử lý loại thực vật được mua từ phía Bắc này.
Chẳng còn nghi ngờ, đừng nói là chiến đấu, nửa đời sau của nàng ngay cả đứng dậy cũng không thể nào làm được.
Nhưng lúc này, nàng vẫn đang đứng.
Cho nên đây là một giấc mơ.
Chỉ có trong giấc mơ mới có thể xoay chuyển hiện thực.
Lorgar hít một hơi thật sâu nhìn về phía trước. Dưới chân là một con đường cát dài vô tận, đi được một đoạn là có thể gặp một đối thủ – đúng vậy, những đối thủ mà nàng đã đánh bại trong kiếp này bây giờ đang đi về phía nàng. Không có nụ cười chế giễu, không có sự châm chọc, từng người bọn chúng đều lướt qua nàng, sau đó cùng biến mất trong con đường cát vàng không có điểm cuối ở phía sau lưng.
Người khởi nguồn đầu tiên là một con sao biển.
Đó là thành quả trong cuộc săn bắn đầu tiên lúc nàng mười hai tuổi.
Lúc nó lặn đi trong cát sẽ để lại một dấu vết rất rõ ràng, lúc này cũng là thời khắc bắt nó ra giết chết dễ dàng nhất, một khi yên lặng ẩn nấp đi thì càng khó phát hiện được vị trí của nó. Nhưng thực tế người Sand mới là những thợ săn gian xảo nhất trong sa mạc, nàng ngụy trang bản thân trở thành một bụi cây, đến khi sao biển đến gần thì dùng cái giáo đâm vào trong cát nóng, đâm thẳng xuyên qua đầu nó.
Kỷ lục này đã vượt qua anh và chị của nàng, cho dù trong đại thị tộc của thành Ironsand cũng được xem là vô cùng xuất sắc. Chính trong cuộc săn bắn này khiến nàng thích cảm giác vui sướng của sự giằng co và chém giết.
Lần này, sao biển không hề lặn xuống dưới để chạy mà ngẩng đầu lên giống như một con rắn chậm rãi bò trên mặt cát. Trong tích tắc, thậm chí Lorgar còn cảm thấy nó sẽ phun một ngụm axit về phía mình khiến nàng bị ăn mòn đến không thể nhận ra. Nhưng cuối cùng cũng không xảy ra gì cả, nó vẫn cứ yên lặng lướt qua nàng.
Tiếp sau đó là bò cạp độc và sói sa mạc...đối thủ thứ hai và thứ ba của nàng.
Con trước rời khỏi nàng, còn con phía sau lại dừng lại. Sau khi sói sa mạc do dự một lúc rồi vẫy cái đuôi đi đến bên cạnh nàng, ngửi ngửi đôi chân trần đầy vết chai của nàng, sau đó xoay người sóng vai đi với nàng.
Lorgar nhớ lại rồi, đó là một trận chiến vô cùng tàn khốc – phụ nữ Mojin muốn trở thành một người quyết đấu hợp lệ phải cố gắng hơn đàn ông rất nhiều. Sau khi nàng không ngừng săn giết một đống sao biển và bò cạp độc thì tầm mắt đã đặt trên người bầy sói.
Chỉ là bầy sói hành động theo đàn đáng sợ hơn nhiều so với nàng dự liệu, một cơn bão cát phá vỡ đội ngũ, đến khi gió lốc lắng lại, bầy sói dày đặc đã xuất hiện ở chân trời.
Người Sand bị bao vây hăng hái phản kháng nhưng vẫn không đánh lại những móng vuốt sắc bén và răng nanh vồ tới từ bốn phương tám hướng. Tộc nhân từng người một ngã xuống, nàng vốn tưởng rằng bản thân sẽ chôn vùi tại đây, nhưng không ngờ trong giây phút cuối cùng một nỗi đau như xé rách chiếm lấy nàng, sau đó khi nàng thức dậy đã trở thành thần nữ rồi.
Một con sói vương vô cùng to lớn.
Nàng đứng im trong cát vàng đã bị máu nhuộm đỏ nhìn xuống bầy sói, những nơi ánh mắt lướt đến đám sói đều gục xuống giống như quỳ xuống trước Thần minh nắm giữ số mạng của bọn nó.
Sau khi thức dậy, con đường đó bỗng nhiên trở nên rộng lớn hơn rất nhiều.
Người xuất sắc cùng tuổi, võ sư thị tộc, những dũng sĩ trải qua trăm trận chiến... Từng người bọn họ đi đến trước mặt rồi lại lần lượt biến mất, trái tim của Lorgar cũng dần thắt chặt lại.
Có lẽ đến khi người đối thủ cuối cùng của nàng đi qua bên cạnh nàng thì giấc mơ này cũng sẽ kết thúc.
Thời gian còn có thể bước đi đã chẳng còn lại bao nhiêu.
Nàng muốn để bước chân của mình chậm lại...nhưng không hề có bất cứ động tác nào.
Không lâu sau khắp nơi bắt đầu trở nên tối tăm giống như có một con quái vật khổng lồ xẹt quả đỉnh đầu của nàng. Lorgar ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng của đại bàng bốn cánh.
Khoảnh khắc cuối cùng, đến rồi!
Cùng lúc này, sói sa mạc ở bên cạnh gầm lên, cơ thể cũng bỗng nhiên phồng to ngửa mặt lên xông về phía bá chủ bầu trời.
Hai con cự thú va mạnh vào nhau, máu và lông chim bay tán loạn khắp nơi giống như muốn kết thúc trận quyết đấu chưa từng phân thắng bại trên đài cao Lửa vậy.
Lorgar nín thở nhìn chằm chằm vào trận chiến cuối cùng của mình – mỗi lần săn giết cơ thể nàng sẽ ghi lại mọi cảm nhận một cách chân thực, đây cũng là nguyên nhân tốc độ trưởng thành của nàng vượt qua người bình thường. Nếu như đánh với quái vật này lần nữa, nàng tin chắc bản thân có thể chống đỡ lâu hơn, thậm chí không đợi Ashes nhúng tay vào thì đã có thể cắn lên đầu đối phương.
Nhưng đáng tiếc nàng không đợi được cơ hội đó rồi.
Trận chiến đã nhanh chóng đến hồi gay cấn, Lorgar muốn xông lên kề vai chiến đấu với sói khổng lồ nhưng phát hiện cơ thể hoàn toàn không thể nhúc nhích được, ngay cả đôi chân cũng bắt đầu mất đi cảm giác.
Nàng biết rằng giấc mơ sắp tỉnh lại rồi.
Nỗi sợ này nắm lấy tim nàng khiến cả người nàng đều run lên.
Không, nàng không muốn nửa đời sau đều như một người tàn phế sống qua ngày trên chiếc giường!
Nàng muốn đứng lên!
Nàng muốn tiếp tục chiến đấu!
Nhưng cảm giác bị giam cầm càng lúc càng mãnh liệt, đã từ đôi chân lan đến phần cổ rồi, lúc này ngay cả cử động cái cổ cũng không thể làm được.
Bỗng nhiên, phần bụng của sói sa mạc bị miệng đại bàng mổ toạc ra phát ra tiếng kêu rên rỉ – nó kéo theo bộ ruột bước đi vài bước loạng choạng mệt mỏi ngã về phía Lorgar đang đứng, cho dù mất đi năng lực đánh trả cũng vẫn dùng tấm lưng rộng lớn thay nàng chắn toàn bộ sự tấn công tiếp theo của kẻ thù.
Từng vết mổ như đang cứa vào tim nàng.
Không ––––– !
Lorgar bừng mở mắt ngồi dậy.
Trong phút chốc, đường cát và cự thú biến mất không thấy tăm hơi, tiếng nói kinh ngạc của tỳ nữ ở bên cạnh vang lên:
- Công chúa đại nhân... ngươi, ngươi tỉnh lại rồi!
Không sai...Nàng ngẩn ngơ một lúc, tỉnh mộng rồi.
Lần cuối cùng nàng đứng đó cũng...đợi đã, Lorgar không khỏi sửng sốt, nàng rõ ràng đã thấy tỳ nữ hốt hoảng chạy đến bên giường lau đi mồ hôi toát ra trên người nàng. Chóp lều trại cũ kỹ, binh đao treo trên vách tường và lò sưởi bốc cháy hừng hực, rõ ràng không gì sánh được.
Chỉ bằng một con mắt sao có thể nhìn được thế này?
Nàng vô thức giơ tay sờ con mắt trái của mình, cảm giác rõ ràng hoàn hảo không mất mát gì.
Không đúng, không chỉ là con mắt, hai cánh tay cũng không đáng ngại, trên người không có tí cảm giác đau nhức, ngay cả đôi chân cũng....
Lorgar xốc chăn lên, từ trên giường xoay người đi xuống, sau đó đứng trên mặt đất một cách vững vàng.
- Đây là...
Nàng nhìn người tỳ nữ bị dọa giật nảy mình.
- Nhóm người đến từ phương Bắc, mang đến một Thần nữ mới chữa lành toàn bộ vết thương trên người ngươi.
Tỳ nữ lấp ba lấp bấp giải thích:
- Ngay cả thảo dược nàng cũng không dùng đến, tay không xoa một cái, vết thương của ngươi đều khép lại.
- Thành Everwinter của Greyfort có một nữ phù thủy tên là Nanawa. Nàng có năng lực chữa khỏi bất cứ thương thế nào, cho dù chỉ còn lại một hơi thở hoặc tay chân đều bị chặt đứt nàng cũng có thể khiến vết thương khỏi phục lại như ban đầu.
Trong đầu của Lorgar bỗng hiện lên câu nói của Ashes... Hóa ra là vậy, câu nói đó của nàng không phải là lời an ủi, mà thật sự có phù thủy thần kỳ như vậy.
- Bọn họ đâu?
Lorgar nhanh chóng khoác xong áo khoác.
- Ta phải cảm ơn nàng thật đàng hoàng.
- Đã đi rồi.
- Cái gì?
Nàng chau mày lại:
- Vậy Ashes đâu?
- Cũng không ở trong thành Ironsand, hai ngày trước thị tộc Osha dẫn theo một nhóm người Sand đến Nam cảnh Greyfort rồi.
- Vậy sao...
Động tác của lang nữ dần chậm lại:
- Rốt cuộc ta đã hôn mê bao lâu rồi?
Sau khi người tỳ nữ rụt rè giơ ba ngón tay rồi lại giơ thêm ba ngón nữa.
- Sáu ngày sao... quả thật là một giấc mơ vô cùng dài.
Nàng cảm thán một câu.
- Trong khoảng thời gian này thành Ironsand còn xảy ra chuyện gì khác không?
- Có, thị tộc Wildwave đã thâu tóm thị tộc Blackwater đang chịu tổn thương nặng nề, sau đó phát động khiêu chiến thần thánh với chúng ta...
Nét mặt của cô gái nhỏ có phần suy sụp:
- Tộc trưởng đại nhân hắn, hắn không chấp nhận khiêu chiến mà trực tiếp nhận thua rồi, xếp hạng của Wildflame đã rớt xuống hạng ba...Chúng ta cũng không thể tiếp tục ở lại trong tòa lâu đài đá này được.
- Vậy sao?
Lorgar nhướn mày:
- Ta đi gặp cha.
- A...đợi đã, công chúa đại nhân, Hood và áo choàng của ngươi!
Tỳ nữ đang cầm theo một chồng quần áo đuổi theo đến cửa.
- Gần đây lâu đài đá có thêm rất nhiều người, có một vài người đến tìm tộc trưởng đại nhân bàn công việc, còn có vài người....
Nàng cứ nói một lúc âm thanh bỗng trở nên yếu ớt như sợi tơ.
- Là đến đuổi chúng ta đi đúng không?
Lorgar giơ tay sờ vào lỗ tai trên đầu, sau đó cười với nàng:
- Để lại đi, ta không cần bọn chúng nữa rồi.
- Hả? Nhưng mà...
Trước khi chưa trở thành tộc trưởng cố gắng hết sức che giấu những đặc trưng không giống người, cho dù là Thần nữ, ngoại hình khác với người thường cũng sẽ dẫn đến những bài xích và nghi ngờ – đây là lời khuyên chân thành của cha. Nhưng sau khi mơ thấy từng con đường cát dài đằng đẵng nàng đã biết được thứ bản thân mình muốn.
Nửa người nửa thú? Quái vật?
Những thứ đó chẳng thể ngăn cản nàng tiếp tục chiến đấu đúng không?
Lorgar phất tay, không giải thích thêm mà bước đi thẳng đến tầng cao nhất của lâu đài đá.