Trên đường nàng gặp được các tộc nhân mặt mày đau khổ mang theo hành lý đi tới tới đi lui, rõ ràng cảm thấy không nỡ và đau buồn khi sắp phải rời khỏi tòa lâu đài đá này.
Một khi rơi xuống vị trí thứ ba, không những căn phòng lâu đài đá bố trí nhỏ hơn nhiều, thậm chí một bộ phận người không thể nào tiếp tục ở lại trong đó, bắt buộc phải di chuyển đến ngoài khu đóng quân. Cho dù nơi đó vẫn thuộc phạm vi của thành Ironsand nhưng cuộc sống không thoải mái như trong khu vực trung tâm.
Dù sao thì những lãnh thổ có giới hạn xung quanh ốc đảo và ao hồ đều bị lâu đài đá của đại thị tộc chiếm lấy.
Lorgar ghi nhớ từng nét mặt của đám người này vào trong lòng.
Đến trước cửa tẩm cung cha thường dùng để tiếp đãi, thị vệ nhìn thấy nàng lập tức lộ ra sự vui mừng không thể kìm chế:
- Công chúa đại nhân, vết thương của ngươi...thật sự khỏi rồi!
- Ừ, lành lặn như trước đây vậy.
Lorgar mỉm cười:
- Cha ở trong phòng sao?
- Tộc trưởng đại nhân vẫn luôn ở đấy, chỉ có điều...
Thị vệ hơi do dự:
- Bên trong còn có người khác.
Không cần hỏi những người đó là ai, nàng cũng đã đoán được phần nào.
Qua cánh cửa, có thể nghe thấy âm thanh tranh chấp bên trong rất rõ ràng.
- Không phải đã nói là ba ngày sao? Tại sao đến hôm nay vị trí chủ lâu đài vẫn chưa trống?
Có người lớn tiếng nói:
- Lẽ nào các ngươi muốn làm trái với lời thề Tam Thần?
- Chú ý thái độ của ngươi, Kabucha!
Người đáp lời hình như là anh cả Rohan của nàng:
- Các ngươi nếu đã chiếm lấy thị tộc Blackwater thì nên bảo bọn họ nhường địa bàn ra trước, bọn ta mới di chuyển vào được. Hiện tại bên trong lâu đài đá còn đang treo vải tang kìa, các người bảo bọn ta bây giờ phải dọn vào đó?
- Các ngươi có thể tự phái người đi xé, tộc trưởng đại nhân chỉ muốn nhìn thấy kết quả, không muốn nghe các ngươi giải thích!
- Ngươi––!
- Hừ, nếu trong trận quyết đấu thần thánh đã nhận thưa thì đừng bày ra dáng vẻ ngạo mạn như trước đây nữa. Tộc trưởng của các ngươi vẫn chưa lên tiếng, ngươi là cái thá gì chứ, cút sang một bên đi.
- Nói không sai, nếu như không phục thì bọn ta có thể đánh thêm một trận!
Những người khác cùng đồng thanh lên tiếng.
- Xoẹt ––
Sau đó là tiếng đao kiếm rút ra khỏi vỏ.
Thị vệ cũng rút vũ khí ra, đang muốn tiến vào giúp đỡ thì bị Lorgar ngăn lại.
- Giao cho ta đi.
- Nhưng mà...
Thị vệ mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu trước ánh mắt không gì nghi ngờ của nàng, nửa câu sau cũng nuốt trở lại:
- Ta hiểu rồi, đại nhân.
Lorgar đẩy cửa ra, gương mặt bình tĩnh bước vào phòng.
Mấy võ sĩ thị tộc Wildwave ôm tay đứng đó không hề sợ hãi, chẳng tí để ý đến lưỡi đao chói lọi bên cổ rõ ràng dám chắc Wildflame không dám ra tay.
Mà thực tế cũng là vậy, cho dù anh cả Rohan hay là thị vệ của cha đều chỉ dám đặt vũ khí vào chỗ yếu của đối phương nhưng không dám tùy tiện chém xuống, như vậy Wildflame ngược lại thua kém về khí thế.
Guelz Burnflame thì ngồi phía sau một cái bàn vuông, ngọn lửa ánh lên trong đôi mắt âm tình bất định, trong chốc lát không khí vô cùng yên tĩnh.
- Thu hết đồ vào đi.
Âm thanh của nàng phá vỡ không khí giằng co căng thẳng này.
Guelz lập tức lộ ra nụ cười
- Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.
- Tam muội, ngươi...cái này...không, ta muốn nói... quá tốt rồi!
Rohan mở to đôi mắt, không dám tin nhìn nàng bước từng bước đến bên cạnh mọi người, lời nói rõ ràng có hơi lộn xộn, trong chốc lát không thể nhìn ra là bất ngờ hay vui mừng từ nét mặt của hắn.
Trong lòng Lorgar thoáng chốc đã hiểu rõ vài việc, xem ra cha vẫn chưa hoàn toàn để lộ tin tức của Thần nữ Bắc Quốc, trừ những người chăm sóc nàng và các thị vệ bên cạnh cha thì e rằng đa số mọi người trong lúc này vẫn chẳng hay biết gì.
Ngay cả anh cả cũng bất ngờ như vậy thì càng không phải nói đến mấy võ sĩ của thị tộc Wildwave.
- Lor…Lorgar? Không phải ngươi...cả người bị thương nặng trong trận quyết đấu thần thánh sao!
- Điều này không thể nào! Rõ ràng ta nhìn thấy nàng rơi từ trên cao đài, đôi chân đã bị ép thành một đống bùn!
- Đó là cái gì... tai và đuôi sói sao?
- Quả thật là quái vật!
Nàng không bị lay chuyển mà bước từng bước đến bên thị tộc Wildwave, mà người phía sau rõ ràng không còn bình tĩnh như trước nữa.
- Cho dù là thế nào, Wildflame đã nhận thua với Wildwave trên cao đài Lửa, đây là kết quả Tam Thần chứng kiến! Cho dù các ngươi muốn phát động khiêu chiến lần nữa cũng phải đợi đến sáu tháng sau!
Để tránh không cố ý nhận thua và bảo toàn thực lực, người đầu hàng không thể đề nghị khiêu chiến với người thắng trong vòng sáu tháng, đây là quy tắc tất cả người Sand đều tán thành.
- Bọn ta sẽ tôn trọng kết quả này giống như bọn ta thờ phụng Tam Thần vậy.
Câu trả lời của Lorgar khiến cho các võ sĩ thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua chưa đợi bọn họ thả lỏng hoàn toàn, nửa câu nói sau lại khiến bầu không khí căng thẳng trở lại.
- Vậy... Ai là Kabucha?
- Chính là ta!
Võ sĩ với tư cách là thủ lĩnh thị tộc Wildwave bất chấp đi lên phía trước một bước:
- Thế nào, nếu đã tôn trọng kết quả quyết đấu thì nên dọn ra sớm một chút, các ngươi đã không còn là thủ lĩnh thị tộc, lẽ nào vẫn còn muốn tiếp tục chiếm lấy lâu đài đá này sao?
Đáp lại hắn là một cú đấm thẳng vào mặt.
Cho dù Kabucha là một người quyết đấu giỏi giang, nhưng móng vuốt sói lớn lên trong nháy mắt ngay trước mặt vẫn không có chút sức lực chống đỡ. Cả người hắn bị đánh bay đi va thẳng vào cánh cửa của tẩm cung văng ra ngoài giống như miếng vải rách vậy.
- Ngươi ––
Những người khác nhìn với ánh mắt tức giận nhưng không một ai dám xông lên.
- Cho dù Wildflame lọt xuống thị tộc thứ ba, uy nghiêm của tộc trưởng cũng không phải là thứ các ngươi có thể xúc phạm, huống hồ đây vẫn là nội địa thị tộc, ai cho phép các ngươi láo xược như vậy.
Lorgar quát:
- Cú đấm này chỉ là một sự giáo huấn, cút hết cho ta!
Tình hình đã xoay chuyển kể từ giây phút nàng bước vào phòng – sự khiêu khích của Wildwave trước đây được tạo nên từ nền móng thực lực tăng mạnh sau khi thôn tính Blackwater, cho dù là quyết đấu thần thánh hay là cuộc độ sức riêng đều nắm chắc đánh bại Wildflame. Nhưng tam công chúa Wildflame lành lặn như lúc đầu xuất hiện trước mặt bọn họ thì cái sự chắc chắn này sẽ không còn tồn tại rồi. Cho dù đối phương không phát động khiêu chiến trong vòng nửa năm, chỉ một con sói sa mạc khổng lồ luôn đánh lén gây rối đến thị tộc Wildwave, những tổn thất gây ra đều khiến bọn họ khó có thể tiếp nhận được.
Dù sao thì cũng do bọn họ xúc phạm trước.
Đối với người Sand, phục thù cũng giống như thần thánh.
Các võ sĩ thị tộc Wildwave đỡ Kabucha mặt mày đầy máu rời đi, lúc đi cũng không nói câu nào.
- Cha, nếu tam muội đã bình yên vô sự thì sáu tháng sau có thể quay lại tòa lâu đài đá này rồi đúng không?
Rohan phấn khích nắm chặt quyền mà nói:
- Hoặc là ngươi thương lượng lại với tộc trưởng Wildwave nói không chừng cũng bỏ đi chuyện chuyển đi – dù sao thì không có cơ hội giành thắng lợi, hắn nên bán cho ngươi cái tình người này!
Nét mặt những thị vệ khác đều kích động:
- Đúng vậy, vương tử đại nhân nói không sai.
- Ta đi bảo mọi người dừng lại.
- Còn nữa, đừng quên đuổi hết những thị tộc Wildwave ở trong tòa lâu đài đá ra ngoài.
- Còn những thứ bọn họ mang đến, bảo bọn họ dọn hết đi!
Mọi người mồm năm miệng mười nói.
Guelz Burnflame ho khan hai tiếng, ánh mắt nhìn con gái.
- Ngươi thấy sao?
Trong lòng lập tức yên tĩnh đi, tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời của tam công chúa, trên mặt của Rohan lại khẽ cắn môi trong đôi mắt toát vẻ u ám.
Lorgar lại không hề để ý đến những thứ này, nàng hít sâu một hơi, nói từng câu từng chữ:
- Cha, ta đến đây tạm biệt ngươi, ta phải rời khỏi nơi đây.