Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 783

Chương 783
Chương 783

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đó đều sửng sốt.

- Tam muội, không... Ngươi đang nói gì đó?

Rohan là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần từ sự kinh ngạc.

- Rời khỏi đây? Vậy thị tộc phải làm thế nào, quyết đấu thần thánh phải thế nào? Ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?

Lorgar không trả lời chỉ yên lặng nhìn cha.

Guelz không khỏi khổ sở mỉm cười, hắn thở ra một hơi thật dài, phất tay với những người khác:

- Đi ra ngoài hết đi, để ta nói chuyện riêng với nàng.

- Cha...

Rohan hé mở miệng dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt nửa câu sau trở lại.

Cho dù các thị vệ cũng kinh ngạc như vậy nhưng dù sao Lorgar cũng là con gái của tộc trưởng, bọn họ mang theo nét mặt nghi ngờ thành thực chấp hành mệnh lệnh.

Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại cha con hai người.

- Ngươi muốn đi Bắc Quốc?

Guelz hỏi thẳng.

- Vâng.

Lorgar cũng không hề che giấu suy nghĩ của mình

- Ta sẽ đi đến Nam cảnh Greyfort trước, sau khi tìm thấy Ashes mới cùng nàng đi đến thành Everwinter.

- Vậy thị tộc Wildflame phải làm thế nào?

- Đến Nam cảnh định cư, chỗ đó ốc đảo khắp nơi cũng không cần phải chém giết lẫn nhau để tranh giành đồ ăn và nguồn nước nữa.

Nàng dừng lại một lúc:

- Thật ra ngươi đã sớm dự định như vậy rồi đúng không...Cho nên mới không chấp nhận khiêu khích của thị tộc Wildwave.

Guelz nhướn mày không tỏ đúng sai.

Lorgar nói tiếp:

- Đối thủ mạnh không phải là lý do ngươi nhượng bộ, trước khi ta vẫn chưa thức tỉnh trở thành Thần nữ, Wildflame đã chiếm giữ vị trí thủ lĩnh thị tộc mấy chục năm. Cho dù Wildwave chiếm Blackwater thật sự mạnh thậm chí mạnh hơn cả Wildflame, ngươi cũng nhất định khiến đối phương trả cái giá nhớ đời. Chúng ta vẫn luôn dựa vào khí thế này mới đứng vũng gót chân trong lâu đài đá lớn nhất của thành Ironsand.

- Do đó lý do duy nhất ngươi không chấp nhận quyết đấu chỉ vì quyết đấu thần thánh tranh giành thứ tự trong thành Ironsand chẳng còn ý nghĩ gì nữa. Tộc nhân có thể chiến đấu đẫm máu vì con đường phía trước của thị tộc nhưng nếu như vì một trận đấu không có ý nghĩa mà khiến cho những võ sĩ trẻ tuổi dũng mãnh đổ máu hy sinh thì ngươi không muốn làm như vậy.... Ta nói không sai chứ, cha?

Guelz xụ mặt nhìn nàng một lúc mới kiềm chế không được mà nhếch khóe môi lên, liên tục lắc đầu nói:

- Ta không biết ngươi trời sinh thông minh hay là nhạy bén như sói hay là đều có cả hai thứ đó? Thực tế ta vẫn kéo dài chuyện dời đi là muốn đợi ngươi tỉnh rồi hỏi ý kiến của ngươi.

- Ta không hiểu những thứ này cũng không liên quan đến thông minh và nhạy bén mà ngươi nói...Ta chỉ tin là nắm đấm của mình.

Lorgar lắc đôi tai dài của mình.

- Nắm đấm?

- Ừ, chỉ cần đánh với ta một trận ta sẽ cảm nhận được đối thủ là người như thế nào. Lúc nhỏ, nhưng chính ngươi đã đích thân dạy ta chiến đấu như thế nào, từ võ thuật đến đao kiếm ta đều từng chịu đựng, đương nhiên có thể đoán được dự định của ngươi.

- Thật đúng là một cách nói khiến người ta vui mừng.

Guelz cười ha hả:

- Vậy Ashes thì sao? Chúng ta cũng có thể tin nàng được không?

- Nàng giống như một ngọn núi vậy, cao đến mức khiến người khác tuyệt vọng... Nhưng ngọn núi luôn ít nói kiệm lời cũng coi thường nói dối. Hơn nữa ta cảm nhận được một niềm tin bảo vệ từ trên người nàng.

Lorgar chậm rãi nói:

- Người được nàng bảo vệ nhất định sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn.

- Nghe ngươi nói như vậy ta cũng yên tâm hơn rồi.

Guelz dường như quyết tâm:

- Nếu đã muốn đến Nam cảnh, sao ngươi không đợi thêm vài ngày cùng lên đường với bọn ta?

- Một phút ta cũng không muốn đợi, cha...chỉ cần đối mặt với phía Bắc ta sẽ cảm thấy tim đập rất dữ dội.

Lorgar đặt tay lên ngực

- Nó đang thúc giục ta nhanh chóng lên đường. Ngoài ra nếu đến trước thị tộc một bước cũng có thể xem xem bọn họ có thật sự để cho mỗi người Sand đều có thể hưởng được một vùng ốc đảo giống như tuyên truyền hay không.

- Không phải lúc nãy ngươi tin tưởng không chút nghi ngờ gì sao?

Guelz cười nói.

- Người ta tin là Ashes chứ không phải vị “đại tù trưởng” ngồi sau màn kia, Ashes sẽ không nói dối không có nghĩa nàng không bị người khác lừa gạt.

Lorgar giơ nắm đấm lên:

- Nếu vua Greyfort dám lừa bọn ta thì ta nhất định khiến hắn khó coi!

- Nếu như Drow Silvermoon nói thật thì sao? Đại tù trưởng xem người Sand giống như con dân Bắc Quốc vậy ngươi sẽ trung thành với hắn sao? Hoặc là hầu hạ hắn giống như mẹ của ngươi?

Guelz hơi hứng thú mà hỏi:

- Nếu ngươi chỉ muốn đánh một trận thật sảng khoái với với thuộc hạ của hắn, e rằng hắn cũng sẽ không chào đón ngươi.

- Ta... Ta mới không như vậy! Ai sẽ coi trọng một quái vật nửa người nửa thú chứ!

Lông ngắn trên đuôi của Lorgar dựng thẳng lên, đôi mắt cũng vô thức mà quay sang chỗ khác:

- Hơn nữa nghe Ashes nói, nơi đó có kẻ thù dị tộc vô cùng mạnh, ta chính vì điều ấy mà đến không có liên quan gì đến xin góp sức cả. Cho dù cần sự giúp đỡ chữa trị của phù thủy, ta cũng sẽ trả chi phí chữa thương!

Tộc trưởng Wildflame không trêu chọc tiếp nữa mà vẫy vẫy tay với nàng:

- Lại đây với ta để ta nhìn ngươi thật kỹ.

Lorgar bước đến trước mặt cha, cúi người xuống đặt đầu đến đùi của hắn như trước đây.

Người phía sau yêu thường mà khẽ vuốt mái tóc và đôi tai lông xù của nàng, hạ thấp giọng nói:

- Ngươi sẽ quay lại đúng không?

- Vâng.

Lorgar nhắm mắt lại:

- Nếu người Greyfort có thể đến thành Ironsand thì ta cũng đến được. Nếu di chuyển đến Nam cảnh cần phải gần hơn một chút, ta sẽ thường xuyên quay về thăm tộc. Về vị trí tộc trưởng nếu ngươi không muốn làm thì giao lại cho anh cả đi. Thực tế hắn còn thích hợp với vị trí này hơn cả ta, nếu không cần dựa vào đổ máu để tranh giành ốc đảo thì hắn sẽ trở thành một thủ lĩnh xuất sắc.

- Lúc này đừng nhắc đến mấy thứ đó nữa.

Guelz căn dặn nói:

- Cho dù không có thời gian quay về cũng đừng quên viết thư, nếu chúng ta đã dọn đến Bắc Quốc thì học theo cách làm cả bọn họ của không tệ.

- Ngươi không chê ta viết chữ xấu sao?

- Đứa bé ngốc.

Hắn hừ một tiếng:

- Khi tộc nhân rời khỏi quê hương sẽ luôn để lại ít đồ. Nếu ngươi không muốn để lại chữ thì để lại tóc cũng được rồi.

- Đừng... Hay là vẫn để lại chữ đi.

Lorgar lắc lắc cái đuôi nói.

Sau khi đêm xuống, nàng vác theo một cái hành lý còn cao hơn nàng rất nhiều rời khỏi thành Ironsand.

Không có người đưa tiễn, thậm chí không có ai biết, thần nữ của Wildflame sắp bước lên hành trình thuộc về nàng ấy.

Băng qua ốc đảo bên ngoài, bước vào sa mạc yên tĩnh và vắng vẻ, nàng quan sát xung quanh, sau khi xác nhận không có nhà dân mới cởi quần áo trên người xuống.

Nhét từng chiếc quần áo được gấp gọn gàng vào trong hành lý, Lorgar chậm rãi đứng lên, trần trụi đứng đó đón cơn gió lạnh.

Nàng không hề cảm thấy lạnh mà chỉ cảm thấy một cảm giác không thể tả đang chảy khắp toàn thân nàng giống như một bàn tay vô hình khổng lồ đang vuốt ve nàng, còn những thứ trói buộc nàng, che giấu nàng đã không còn tồn tại. Trong cơn gió lạnh nàng như biến thành một nàng hoàn toàn mới.

Tiếp sau đó, lông tơ từ trong cơ thể mọc ra, cơ thể không ngừng to ra, sau khi sổ tức một con sói sa mạc khổng lồ xuất hiện trong biển cát mênh mông.

Nàng ngẩng đầu, thét lên một âm thanh vui sướng.

- Woooooo

Âm thanh vang vọng không ngừng trong sa mạc, Lorgar tin rằng thị tộc Wildflame nhất định cũng nghe được tiếng hét của nàng.

Hành lý vốn dĩ trông rất nặng đã trở nên nhỏ nhắn xinh xắn, nàng cúi đầu, khẽ ngậm lấy dây buộc cố định hành lý, sau khi phân biệt rõ phương hướng thì nhanh chân đi về phía Nam cảnh Greyfort.

Bình Luận (0)
Comment