Sau khi Scroll cáo lui, trong văn phòng chỉ còn lại hắn và Anna.
Roland mở ra một quyển tài liệu giảng dạy viết được một nửa, dự định bổ sung hết, nhấc bút lông ngỗng lên, lại chậm chạp không hạ xuống.
Hắn phát hiện bản thân sẽ luôn bất giác nhìn về phía Anna, giống như tầm mắt bị bóng dáng của nàng hấp dẫn.
- Làm sao thế?
Anna cũng chú ý tới ánh mắt của hắn, buông linh kiện trong tay, ngẩng đầu cười hỏi.
- Không, không có gì.
Roland nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nếu ngươi cảm thấy chờ ở trong này nhàm chán, chúng ta đi núi North Slope hậu viện đi.
Nàng mím môi nói:
- Một chút cũng không nhàm chán, ta ở trong này cũng có thể hoàn thành công việc trong tay, quan trọng nhất là, chỉ cần ngươi cùng ta, ở đâu cũng giống nhau.
Kiểu lời nói này khiến cho người ta hơi cảm thấy thẹn thùng, cũng chỉ có nàng có thể nói như lẽ đương nhiên như vậy.
- Ừm.
Roland cười trả lời một tiếng, không có tiếp tục kiên trì nữa.
Hắn biết Anna nhất định sẽ không nói ra lời trái lương tâm.
Là phù thủy đầu tiên nhận thức được thế giới này, Roland đã biết rõ đối phương tâm tính —— trừ thảo luận vấn đề học thuật và thì thầm trên giường ra, phần lớn thời gian Anna luôn là một dáng vẻ im lặng trầm ổn, đặc biệt là lúc nàng chuyên chú vào chính sự. Nhưng hắn tuyệt đối không cảm thấy nặng nề, không nói chuyện đối với hai người bọn họ, cũng là một loại trao đổi.
Đặc biệt là ngẫu nhiên tiếp xúc ánh mắt, ý tứ muốn biểu đạt của đôi bên đã biểu lộ ra không thể nghi ngờ.
Roland dứt khoát buông bút lông ngỗng, yên tâm thoải mái thưởng thức dáng vẻ nghiêm túc của đối phương.
Bóng một bên mặt của nàng bất kì lúc nào đều là một đường phong cảnh xinh đẹp —— mái tóc màu sợi lanh dài ra không ít, đã sắp che khuất cái cổ trắng nõn của nàng, đôi mắt màu lam vẫn như hồ nước trong suốt. Một bộ áo len màu vàng nhạt rối bù trên người, cộng thêm quần ống suông vải nhung mà đen thoải mái, lộ ra vẻ thanh xuân mà hoạt bát. Cách ăn mặc này tràn ngập hơi thở hiện đại, tự nhiên cũng là xuất phát từ bút tích của hắn.
Vì có thể làm việc trong văn phòng, trước đó Anna đã cắt khối kim loại mà đã điều chỉnh chính xác thành phần tỉ lệ thành hình lập phương có kích thước bằng bàn tay, sau đó chỉ cần người vận chuyển đến thành bảo, lại dùng hắc hỏa tiến hành gia công là được. Nhìn thấy từng khối kim loại bay lượn dưới hắc hỏa t rất nhanh biến thành linh kiện hoàn chỉnh, Roland cũng không nhịn được âm thầm tán thưởng —— từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, trình độ kỹ xảo và gia công mà nàng bày ra không khác gì nghệ thuật.
Mà linh kiện nhỏ trông có vẻ như không đáng kể cuối cùng sẽ được đưa đến nhà xưởng, trở thành một bộ phận quan trọng trên trên nhiều máy móc hoặc vũ khí.
Muốn làm được điều này cũng không dễ dàng, hắn hiểu rõ chiều dài và độ rộng của hắc hỏa đều là do ma lực khống chế, mà triệu hồi hắc hỏa từ nhiều góc độ khác nhau tiến hành cắt, còn khó hơn để tay trái và tay phải đồng thời biên soạn nhiều, yêu cầu mức độ ngưng tụ tinh thần cực cao. Có thể toàn bộ thân tâm ngày qua ngày đều lao vào trong phần công việc này, chỉ sợ cũng chỉ có tính cách nghiêm túc như vậy của Anna như vậy có thể làm được.
So với cô gái cực khổ luyện tập khống chế ngọn lửa ban đầu trong vườn hoa của thành bảo, mọi thứ không thể nghi ngờ thay đổi rất nhiều, lại giống như cái gì cũng không thay đổi.
Cứ như vậy, thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.
Màn đêm buông xuống, Roland ôm Anna sau khi rơi vào giấc ngủ say, một thế giới khác vừa mới tỉnh lại.
...
Hắn ngáp một cái, nghiêng đầu nhìn phía lịch bàn trên tủ thấp cạnh giường.
Thời gian đang chỉ thứ bảy, ngày mười bốn tháng mười.
Cho dù thời gian của thế giới trong mơ chảy nhanh hơn không ít so với thế giới hiện thực, nhưng hắn cũng không phải mỗi buổi tối đều sẽ tiến vào thế giới này. Chỉ cần không nằm mơ, thời gian nơi này là đứng yên bất động.
Đi vào phòng khách, trên bàn cơm đã dọn xong điểm tâm.
- Hôm nay làm sao muộn như vậy?
Angela vừa nhai bánh quẩy vừa hỏi.
- Nghỉ lễ thôi, đại nhân sống về đêm nhiều, ngủ nướng bình thường,.
Hắn đi vào buồng vệ sinh, cầm lấy cái ly và bàn chải đánh răng:
- Một lát ngươi phải ra ngoài sao?
- Không ra ngoài, ta phải viết bài!
Con nhóc trả lời một tiếng, tiếp theo giống như tự nói với chính mình lầm bầm nói:
- Cái gì sống về đêm, rõ ràng quay về còn sớm hơn ta, vừa nhìn là biết là loại ông chú không có bạn bè, lại không có sự nghiệp vừa ý...
Giọng nói không lớn, nhưng vừa hay có thể để hắn nghe được, rõ ràng chính là đối phương cố ý.
Roland suýt chút nữa bị sặc nước súc miệng, trước đó kêu chú đã rất quá đáng rồi, hiện tại lại thành ông chú? Hắn nhìn gương, dáng vẻ này cũng không khác biệt với thế giới hiện thực cho lắm, nhìn thế nào cũng là hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, cho dù cách ăn mặc áo ba lỗ quần đùi có chút giản dị, cũng không đến nỗi như vậy chứ.
Chỉ có thể quy kết cho ánh mắt của trẻ con quá kém thôi.
Hắn quyết định không đi so đo một con nhóc bình thường:
- Vậy đợi một lát ta mở cửa, ta phải ra ngoài một chuyến, sẽ không mang chìa khóa.
- Biết rồi!
Đợi đến khi hắn rửa mặt xong, Angela đã ăn xong bữa sáng, về tới phòng của mình.
Roland chậm rì rì ngồi vào trước bàn ăn, cầm lấy điều khiển từ xa mở tivi.
Hôm nay là ngày mà hắn hẹn gặp mặt Garcia.
Trải qua nhiều tháng giày vò, tài liệu giảng dạy chuyên nghiệp và tư liệu cơ bản mà có thể mua được đã thu thập đủ, đều xếp chồng trong phòng ngủ của hắn, sau đó chỉ cần sao chép qua là được, nhưng mà nhỏ kế hoạch thăm dò mảnh vỡ kí ức lại chạm vách rồi.
Trong lầu linh hồn không hộ gia đình nào bằng lòng dễ dàng cho thuê phòng ốc, cho tới bây giờ chỉ thành công hai lần không nói, đoạn ngắn trong cửa kí ức cũng không phải nội dung có giá trị gì. Nghĩ đến trong lầu này sở hữu hơn hai ngàn hộ cư dân, chỉ dựa vào buôn bán áo giáp chỉ sợ khó có thể cung cấp tiền vốn lớn như thế —— dù sao hắn không có cách nào xem áo giáp trở thành đồ cổ thật sự để bán, như vậy có khả năng khiến cho lực lượng cảnh sát chú ý không thấp hơn xác suát hắn trực tiếp xông vào trong nhà người khác cưỡng ép tra xét bao nhiêu.
Nghĩ tới nghĩ lui, con đường đáng tin cậy chỉ có hai đường: hoặc là tăng nguồn thu nhập, hoặc là mở rộng tên tuổi.
Nếu có thể giống như Garcia tiếng tăm lừng lẫy ở khu đường Đồng Tử, cho dù là cho thuê hay là khuyên người ta chuyển đi đều sẽ thuận tiện rất nhiều; hoặc là kiếm đủ tiền, mua lại toàn bộ nhà ngang cũng là một phương pháp không tồi.
Mà cho dù là điểm nào, nhìn trước mắt phương pháp có thể thực hiện nhất, đó là gia nhập Hiệp hội võ thuật.
Nghe Garcia giới thiệu nói chỉ cần tham gia nhiệm vụ săn giết kẻ đọa ma, sẽ có tiền thưởng hậu hĩnh, nếu mà nhà võ đạo mạnh mẽ bằng lòng lên đài công khai bày tỏ thái độ, hiệp hội sẽ dốc sức ủng hộ. Chỉ là lúc nhắc tới chuyện tiền thưởng, vẻ mặt của nàng có chút khinh thường, hình như tất cả những chuyện mà bọn họ làm là vì bảo vệ nhân loại không bị kẻ đọa ma làm tổn thương, mà không phải vì tiền tài.
Roland đối với hành động đại nghĩa này biểu đạt sự khâm phục, cũng hỏi tỉ mỉ cụ thể quy tắc tiền thù lao.
Bản thân hắn không vui vì chú ý đến trách nhiệm và cống hiến này, hành vi này lại cùng người bày ra âm mưu phía sau màn có vài phần tương tự với làm công cho tổ chức kì quái, càng đừng nhắc đến làm không công. Nếu không phải thử thử thăm dò tiến triển mấy tháng đều thu được hiệu quả rất nhỏ, hắn cũng sẽ không quyết định gia nhập Hiệp hội Võ Đạo gia.
Đợi đến đúng mười giờ, hắn mặc vào một bộ lễ phục ra khỏi cửa —— cho dù địa điểm đã hẹn là ở căn phòng số 0827, nhưng tốt xấu gì là gửi đơn xin chính thức cho hiệp hội, đương nhiên không thể quá tùy ý.
Chẳng qua còn chưa chờ hắn đi ra hai bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu non nớt chói tai.
Là Angela truyền ra.
Roland ngẩn người, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt cô nhóc hoảng hốt lo sợ từ trong chung cư chạy ra.
- Làm sao vậy, có chuột?
- Phòng, trong phòng đột nhiên có thêm một người!
Angela chỉ vào cửa lớn lắp bắp nói.
- Người?
Roland nhíu mày, trở lại cửa phòng 0825 ló đầu nhìn thử, lập sửng sờ ở tại chỗ.
Chỉ thấy một phút đồng hồ trước rõ ràng chính giữa phòng khách còn không có một bóng người, không biết khi nào lại xuất hiện một cô gái xa lạ.