Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 786

Chương 786
Chương 786

Nàng có một mái tóc dài màu vàng nâu, tóc mái rẽ sang một bên, lộ ra nửa trán, nét mặt nhìn vào vô cùng dịu dàng, cho người ta một loại cảm giác cô gái vùng sông nước nhẹ nhàng động lòng người. Nhưng trong tình huống này, càng xinh đẹp càng lộ ra sự kì lạ là nữ quỷ đều không phải là đi theo phong cách dịu dàng phóng khoáng.

Hơn nữa bộ trường bào đó trên người nàng cũng không khỏi quá cũ một chút, không chỉ đường may ẩu tả, cổ tay áo cùng góc áo bào đều đã rách nát, quả thực giống như nhặt được từ trạm phế liệu.

- Ta, ta nghe được giọng nói ngươi ra ngoài, muốn kiểm tra thử ngươi đã đóng chặt cửa hay chưa, quay đầu lại thì thấy, thấy được phía sau đột nhiên nhiều thêm một người!

Trên khuôn mặt Angela không có một tia huyết sắc, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.

Dường như cô gái cũng chú ý tới động tĩnh bên này , nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, vẻ mặt lập tức biến đổi.

Roland theo bản năng nắm chặt bàn tay, chuẩn bị nghênh đón sự tấn công của đối phương.

Không dự đoán được lời kế tiếp của nàng làm cho hắn kinh ngạc:

- Roland... Bệ hạ?

Cái gì?

Bệ hạ?

- Hả, ngươi là...

Hắn thăm dò nói.

- Ta là Phyllis, bệ hạ, hiện tại là tình huống gì?

Bối rối và khó hiểu trong mắt cô gái không ít hơn hắn bao nhiêu.

Phyllis? Trong lòng Roland trong phút chốc xoay như chong chóng, một chuỗi nghi hoặc liên tiếp hiện lên, phù thủy thần phạt canh giữ trong đại sảnh thành bảo? Vì sao nàng được truy cập vào thế giới trong mơ? Chẳng lẽ thế giới này đang từ đống kín chuyển hướng sang mở ra? Anna đâu, nàng vì sao không xuất hiện?

- Đợi đã, các ngươi quen biết?

Angela phát hiện chỗ không thích hợp:

- Bệ hạ lại là cái gì... Các ngươi đang chơi sắm vai nhân vật sao?

- Khụ khụ, nàng là... một người họ hàng xa của ta.

Roland bỗng nhiên ý thức được hiện tại cũng không phải lúc ngẩn ra.

- Về phần bệ hạ, chẳng qua là cách nói đùa thôi, từ nhỏ nàng cùng ta lớn lên, gọi là gì cũng không kỳ quái.

- Họ hàng?

Gặp không phải cô quỷ u hồn, dũng khí của cô nhóc nhanh chóng hồi phục tới mức độ bình thường, đồng thời sự nghi ngờ gia tăng mạnh mẽ:

- Vừa rồi rõ ràng ngươi còn hỏi đối phương là ai.

- Có hả?

Hắn mặt không đổi sắc nói:

- Ta chỉ nhìn thấy một tên nhát gan bị dọa đến gào khóc thảm thiết, suýt chút nữa tiểu ướt quần.

Hai má của Angela nhất thời đỏ một mảnh:

- Ngươi, ngươi nói bậy!

- Vậy tiếng kêu thảm thiết chẳng lẽ không phải ngươi phát ra? Kỳ thật nàng sớm đã ở trong phòng, chẳng qua lúc ấy ngươi đang viết sách trong phòng ngủ của mình, không chú ý tới thôi.

- Xin lỗi, cái đó... Ta cũng không phải cố ý muốn dọa ngươi.

Mà năng lực lĩnh ngộ của cô gái xa lạ cũng khiến Roland thầm ngạc nhiên:

- Vừa rồi lúc bệ hạ rời đi, đúng lúc ta đi đến phòng khác, đi ra muốn lên tiếng chào hỏi, ngươi đã kêu to chạy đi ra ngoài.

- Ta đoán sự thật đại khái cũng là như vậy, nàng hỏi đây là tình huống gì, thực ra là bị ngươi dọa.

Roland bổ một đao cuối cùng:

- Nếu vừa ra khỏi cửa liền nhìn đến một tiểu quỷ cao giọng chói tai, đổi lại là ta cũng sẽ không hiểu ra sao.

- Ta... Ta...

Angela nhất thời nghẹn lời. Thét chói tai là sự thật, nàng không thể chống chế, cũng không có thói quen nói dối, nhất thời rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan, trong hốc mắt dần dần dâng lên nước mắt.

Ồ... hình như nói hơi quá đáng rồi, hắn xoay người sờ đầu cô gái nhỏ:

- Tóm lại, đây là một sự hiểu lầm, ngoan ngoãn trở về học bài đi.

Trong trận so tài tính kế của đại nhân, ngươi không có cách nào thắng lợi, Roland không hề mang cảm giác tội lỗi để suy nghĩ, coi như là lễ rửa tội trong quá trình trưởng thành đi, cuộc sống không bị đại nhân hợp lực lừa gạt qua là không hoàn chỉnh.

Hắn vốn tưởng rằng Angela sẽ khóc thút thít chạy vào phòng ngủ, lại không ngờ đối phương dùng sức hít một hơi nước mũi vào, đồng thời thu lại nước mắt lấp lánh, tiếp theo giơ chân lên hung hăng đá một cước vào trên đùi hắn:

- Chú ngươi khốn nạn!

Lúc này mới nổi giận đùng đùng quay trở về phòng.

Hắn không khỏi co rút khóe miệng, tuy rằng quá trình có hơi lệch lạc so với suy đoán của mình, nhưng... Tốt xấu kết quả giống nhau là được.

- Phù.

Cô gái tự xưng là Phyllis không nhịn được cười ra tiếng:

- Xem ra ở chỗ này, ngài cũng không phải quốc vương người phàm chí cao vô thượng.

- Nhưng ở trong này, ta cũng là chúa tể của thế giới.

Roland làm thủ thế mời:

- Đi đến phòng của ta nói đi, ta cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi.

...

Sau nửa giờ, cuối cùng hắn cũng tin tưởng cách nói đối phương chính là Phyllis.

Không riêng gì chuyện đã xảy ra ở Taquila, ngay cả những gì nghe và thấy trong tòa thành, cùng với trải nghiệm mà số bảy mươi sáu từng ngụy trang thành thị nữ Black Money, nàng nói mạch lạc rõ ràng. Thậm chí ngay cả một vài chuyện hắn biết cũng không quá rõ ràng, nàng cũng kể lại vô cùng chi tiết, hơn nữa có thể trước sau hài hòa chặt chẽ.

Ít nhất dựa vào điểm này có thể loại trừ nàng là thể ý thức của thế giới này có thể chỉ dựa vào đọc ký ức của nàng tự mình sinh ra, không thể làm được đến trình độ này.

Mà thân thể Phyllis hiện giờ có được, chính là dáng vẻ bản thể khi nàng tiếp nhận linh hồn lấy ra.

Như vậy vấn đề kế tiếp cũng rất rõ ràng .

Vì sao nàng có thể tiến vào bên trong thế giới trong mơ?

- Ta cũng không rõ ràng lắm...

Phyllis lắc đầu:

- Lúc ấy đã đã khuya rồi, Đệ Nhất Quân mới vừa thực hiện thay ca, ta dự định chặt đứt khống chế thân thể, dùng giấc ngủ sâu để nhanh chóng khôi phục tinh lực, không ngờ vừa mở mắt ra đã tới nơi này.

Nàng dừng một chút:

- Ngài gọi nơi này là... Thế giới trong mơ?

- Đúng vậy, một thế giới chỉ có lúc ta nằm mơ mới có thể chuyển động, nhưng ta không biết hiện tại quy tắc còn hữu hiệu hay không.

Đã tới này bước này đã không cần thiết phải giấu diếm, việc cấp bách lúc này là tìm ra nguyên nhân đối phương nối liền cảnh trong mơ cho dù hắn đã sớm biết được thế giới phức tạp này cũng không tồn tại trong đầu hắn, nhưng cảm giác đột nhiên nhìn thấy người ngoài xâm nhập cũng khá... Kinh khủng, dù sao có thể xác nhận một chút, thế giới trong mơ là dựa theo trí nhớ của hắn để cấu thành, điều này tương đương với có người tự tiện tiến vào kí ức của hắn.

Roland mở ra thang công cụ phía sau cửa, đặt bên cạnh giường:

- Có lẽ chúng ta có thể thí nghiệm một phen, để tìm ra nguyên nhân ngươi đến thế giới trong mơ.

- Đây là cái gì?

Phyllis kinh ngạc nói.

- Khi ta từ điểm mút của nó rơi xuống, cảnh trong mơ sẽ chấm dứt. Ngươi có thể thử trước một lần, xem có thể trở lại thế giới hiện thực không. Sau đó ta lại gián đoạn cảnh trong mơ, nếu đều có thể thuận lợi rời kohir, ngươi ở đại sảnh chờ ta, ta lập tức xuống ngay.

Roland giải thích nói.

- Đợi đã... Bệ hạ.

Bỗng nhiên Phyllis duỗi tay nắm lấy hắn.

Hành động này làm cho hắn khá bất ngờ, nếu là ở thành Neverwinter, đây không hề nghi ngờ là cử chỉ thất lễ. Nàng cũng không thể bởi vì đột nhiên đến một hoàn cảnh lạ lẫm, liền quên mất tập tục mấy trăm năm qua chứ?

- Ngươi có thể... Dùng sức nhéo ta một chút không?"

Nàng thấp giọng hỏi.

- Cái gì?

Roland ngẩn người.

- Xin dùng sức lực lớn nhất, được chứ?

Phyllis vén ống tay áo lên, đưa cánh tay tuyết trắng tới trước mặt hắn.

- Đau đớn sẽ không khiến tỉnh mộng, điều này ta đã xác nhận qua.

- Ta chỉ là muốn cảm thụ... Xin ngài.

Cảm thụ? Liên tưởng đến miêu tả của Akesha về phù thủy thần phạt, Roland nhất thời hiểu được cách nghĩ của nàng. Sau khi hắn im lặng một lát, vươn tay phải, ở cổ tay đối phương dùng sức nhéo một cái.

Phyllis cắn chặt răng, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ vô cùng thỏa mãn, giống như lữ khách khô miệng đã lâu bỗng nhiên uống được cam lộ ngọt, toàn thân trên dưới đều bắt đầu run rẩy.

Qua rất lâu, nàng mới mở to mắt, thở dài ra một hơi.

- Thần Minh tại thượng, ta lại có thể cảm giác được đau đớn!

Giờ phút này Phyllis giống như đổi một người khác, ánh mắt nhìn Roland gần như phát ra ánh sáng.

- Bản thân ngươi cũng có thể làm được điều này.

Hắn buông tay nói.

- Điều đó không giống, bệ hạ.

Nàng lắc đầu, bỗng nhiên quỳ gối xuống:

- Có lẽ thế giới này đối ngài mà nói chỉ là giấc mộng, nhưng ta bằng lòng vì nó trả giá mọi thứ nói không chừng sau khi rời đi, ta lại không có cách nào trở lại nơi này, ít nhất hiện tại, có thể khiến giấc mơ này càng lâu hơn một chút được không?

Bình Luận (0)
Comment