Roland không khỏi im lặng.
Không sai, ngũ cảm chẳng qua là thuộc tính vốn có của thế giới này, chẳng phải là thứ gì hiếm lạ đối với hắn cả, cảnh trong mơ cũng bởi vì quái dị và không trọn vẹn không được đầy đủ nên bị hắn coi là một nơi ảo tưởng được hư cấu ra. Nhưng nơi này lại thành thế giới hoàn mỹ mà Phyllis tha thiết ước mơ, ý nghĩa của nó chỉ sợ không hề thua kém với khi ở trong vực sâu tối đen không thấy năm ngón nhưng lại đột nhiên xuất hiện một ngọn đèn, cho dù giữa quá trình xuất hiện gian nan hiểm trở như thế nào, nhưng vẫn sẽ dũng cảm quên mình đi về phía ánh lửa.
Nếu sự xâm nhập của nàng thật sự chỉ là một lần ngẫu nhiên, một khi rời đi sẽ không có cách nào tiến vào được nữa thì thứ mà nàng mất đi chỉ sợ không phải rằng hắn có thể tưởng tượng được, thế giới hoàn mỹ mất đi đã lâu được đến không dễ dàng, cuối cùng chỉ còn nhớ lại được đau đớn, đây là một điểm quá mức tàn nhẫn đối với Phyllis.
Roland khẽ thở dài, đưa tay kéo đối phương:
- Ta biết rồi, thí nghiệm lại chờ đến buổi tối làm tiếp đi.
Hai ngày trong thế giới trong mơ tương ứng với gần cả một đêm trong hiện thực, trì hoãn đến buổi tối cũng tương đương với trễ mấy giờ, vấn đề không hề lớn, nhưng nàng lại có thể lợi dụng khoảng thời gian này để cẩn thận cảm nhận thế giới hoàn toàn mới này.
- Cám ơn ngươi, bệ hạ…
Phyllys đứng dậy sau đó lần thứ hai nâng tay lên ngực hành lễ, đó là lễ tiết đặc biệt của thành viên Hội Liên Hợp đối với cấp trên:
- Hiện giờ ta đã tương đối rõ ràng, vì sao ngươi có thể được Liên minh Phù Thủy ủng hộ.
Roland vừa định chuẩn bị nói gì đó, cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ vang lên cốc cốc, ngoài cửa truyền đến tiếng Angela hét lên:
- Ta pha trà ngon, các ngươi muốn uống trà không?
Gia hỏa này… lại định giở trò quỷ gì vậy? Dựa theo tính nết bình thường của nàng, sau khi bị chọc giận thì ban ngày nhất định không muốn gặp mình, càng đừng nhắc đến đun nước pha trà, hiện giờ lại không ngừng gõ cửa, ép buộc uống trà là định giở trò gì đây?
Hắn cau mày mở cửa phòng, trong tay tiểu cô nương lại trống không. Đầu tiên nàng trợn trừng mắt nhìn Roland, sau đó thò đầu vào đánh giá Phyllis từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
- Này, trà đâu?
- Ở trong phòng khách, tự đi mà bưng.
Angela hừ lạnh một tiếng:
- Đúng rồi, các ngươi đừng phát ra âm thanh kỳ quái đấy, quấy nhiễu ta làm bài tập rồi đó biết chưa!
Dứt lời phủi tay mà đi.
Hả… hóa ra là nguyên nhân này sao? Roland dở khóc dở cười lắc lắc dầu, hiện giờ tiểu hài tử hiểu biết quá nhiều đi, nếu đổi lại là mình năm đó, vốn sẽ không liên tưởng đến phương diện kỳ quái đâu. Chỉ biết thân thiết hỏi thăm mấy vấn đề linh tinh như thân thể có chỗ nào khó chịu không, có cần đi bệnh viện kiểm tra không.
Một lần nữa đóng cửa lại, hắn nhún vai nói:
- Đừng để ý đến, hài tử sinh sau năm hai nghìn đều có tính cách như vậy, dù sao thời đại khác nhau mà.
- Sau năm hai nghìn? Thời đại khác nhau?
Phyllis ngơ ngác nói:
- Quan hệ giữa ngươi và nàng là…?
- Khách trọ sống nhờ mà thôi.
Roland khoát tay, không định nói kỹ lưỡng. Tuy rằng hắn đã nói ra trận chiến linh hồn quyết đấu với Giáo hoàng, nhưng không hề nói cho nàng biết rằng tiểu quỷ này đã từng là Giáo hoàng người thuần khiết. Angela được hồi sinh trong thế giới trong mơ đã không còn liên quan gì với quá khứ nữa, không cần gắn liền nàng với thế giới kia.
- Ta hiểu rồi.
Nàng cắn cắn môi:
- Như vậy… xin ngươi tiếp tục đi, dùng những phương pháp khác đều được, một lần này ta sẽ cố gắng không phát ra âm thanh.
Roland không khỏi đỡ trán.
Ngươi bị nghiện rồi đấy hả! Thế giới này rõ ràng còn có rất nhiều chỗ tràn ngập niềm vui, việc gì mà cứ phải nhìn mãi đau đớn không buông vậy.
- Khụ khụ.
Hắn hắng giọng:
- Đã vào thế giới trong mơ, ta mang ngươi đi ra ngoài dạo chơi nhé.
- Dáng vẻ này của ta… cũng có thể đi ra ngoài sao?
Phyllis kinh ngạc hỏi:
- Nơi này rõ ràng có khác biệt rất lớn với thành Neverwinter, bị những người khác chú ý đến sẽ mang đến phiền toái cho ngươi chứ?
Hóa ra nàng không phải không hề để ý đến sự thay đổi của cảnh vật chung quanh, nhưng đại khái cho rằng nơi này giống như tứ đại vương quốc đã kỳ thị phù thủy, người rõ ràng không giống với người bình thường sẽ bị kỳ thị và hãm hại.
- Nếu ngươi thật sự là phù thủy thì sẽ trở thành minh tinh ở trong thế giới trong mơ.
Roland cười nói:
- Ta nói rồi, nơi này là một thế giới hoàn toàn mới, hành vi đặc biệt không có hại gì cả đâu, ngược lại sẽ được hâm mộ đấy, nhưng điều kiện đầu tiên là phải không trái pháp luật.
- Vâng, là như vậy phải không?
Vẻ mặt của Phyllis lập tức kích động lên:
- Bên ngoài cũng có quán rượu và khách sạn, đúng không?
- Ngươi định nếm thử rượu và hương vị đồ ăn sao?
Hắn nhếch mép lên:
- Đương nhiên, thêm với chủng loại nhiều đến vượt xa tưởng tượng của ngươi đấy.
Nói cách khác, lúc trước nàng định cả ngày đều ở trong phòng, không ngừng cảm nhận tư vị của đau đớn sao? Tuy rằng một nữ tử dung mạo xinh đẹp dịu dàng lại có một mặt khao khát lực sát thương tra tấn thật sự không giống người bình thường, nhưng luôn cảm thấy sẽ kéo hắn lên trên con đường cao tốc không cách nào quay đầu lại.
Nguy hiểm thật, cuối cùng bản thân không hề phạm phải sai lầm lớn.
- Đúng rồi, ngươi đã đổi về thân thể ban đầu, như vậy còn có thể sử dụng ma lực chứ?
- A… ngươi không nói ta còn quên mất luôn chuyện này.
Phyllis thấp giọng kinh hô:
- Xin cho ta thử một lần.
Nàng nhắm mắt lại, nín thở ngưng thần, nhưng qua một hồi lâu vẫn không hề thấy có động tĩnh gì.
- Không được sao?
- Không… ta có thể cảm giác được lốc xoáy ma lực, nhưng mà lâu rồi không dùng nên không quá thích ứng.
Nàng hơi ngượng ngùng nói:
- Xin chờ một chút… nó sẽ lập tức đi ra.
Vừa dứt lời, hai móng nhọn màu đen giống như củi khô đã từ sau lưng nàng lao ra, vung lên bên cạnh hai đầu vai, thoáng nhìn giống như hai tay quỷ, hoặc giống như một cặp khung xương cánh đã mất lông chim.
Roland sờ cằm hỏi:
- Đây là…
- Ta gọi nó là Blade Claws.
Phyllis thở ra một hơi:
- Móng vuốt có thể co duỗi tự nhiên trong phạm vi năng lực, vả lại còn sắc bén hơn cả vũ khí bằng sắt thông thường, khi chiến đấu với đại quân ma quỷ, nó có thể bảo vệ ta không bị đánh lén gây thương tích từ phía sau, cũng có thể cùng ta chống lại ma quỷ cấp cao cường đại.
- Cho nên ngươi đã từng là một phù thủy chiến đấu.
- Không sai, vào thời đại Taquila, ta đảm nhiệm chức cận vệ của ba lãnh đạo.
Nàng dừng lại một chút:
- Nhưng mà có điều ta không rõ ràng lắm, dựa theo nghiên cứu của tổ chức Quest thì ma lực phải đến từ Hồng Nguyệt mới đúng, vì sao trong thế giới trong mơ lại cũng tồn tại ma lực vậy?
- Cho dù thế giới này được tạo ra theo ý chí của ta, nhưng mà chỉ sợ nó có mối quan hệ không thể tách rời với Hồng Nguyệt. Về một điểm này thì ta đang tìm kiếm, chờ sau khi đi dạo xong rồi bàn lại.
Roland dang tay:
- Nếu quyết định thí nghiệm chậm lại đến buổi tối, hiện giờ đừng lãng phí thời gian nữa.
- Vâng, bệ hạ!
Phyllis hưng phấn nói.
Dù sao là thứ bảy, nhân tiện dẫn cả Angela đi cùng luôn, bằng không còn không biết được tiểu quỷ này sẽ tức giận bao nhiêu lâu nữa.
- Mặt khác, ở trong mộng đừng gọi ta là bệ hạ, gọi ta Roland là được, thời đại này đã không có quốc vương.
- Vậy… xin cho phép ta thất lễ.
Không biết có phải ảo giác không, sự tôn kính mà Phyllis biểu hiện ra giờ phút này còn chân thành hơn trước rất nhiều. Hắn thầm nghĩ trong lòng, nếu như có thể dùng cách này để được phù thủy Taquila toàn lực duy trì, lần xâm nhập ngoài ý muốn này dường như cũng không tệ.