- Ngươi không đến nữa? Này, có ý gì hả? Không nhắc đến đã trễ như vậy, bây giờ ngươi mới nói cho ta?
Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu khiến Roland không nhịn được quay đầu đi, cho dù cách loa phóng thanh, hắn đều có thể cảm nhận được sự tức giận của Garcia.
- Trong nhà đột nhiên có khách đến, vẫn là khách mà không thể không tiếp đãi.
Thừa dịp đối phương đang thở hổn hển vì tức, hắn nhanh chóng giải thích:
- Ta cũng không có cách nào cả, ngươi đã biết rồi đấy, trong phòng trừ ta ra chỉ còn có một tiểu quỷ mười bốn tuổi thôi, không thể để cho tiểu quỷ này đi tiếp khách được đúng không?
- Ngươi đang ở 0825 đúng không, ta đi qua tiếp khách với ngươi!
- Ờ, hiện giờ ta không ở trong nhà chung cư hình ống…
Khi nói ra câu nói này, Roland nheo mắt lại, đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón công kích của sóng âm.
Quả nhiên, Garcia lại tăng cao âm lượng lên:
- Ngươi có biết ta hẹn tiền bối của hiệp hội không? Vốn tưởng rằng cuối cùng ngươi đã đảm đương được trách nhiệm phải gánh vác, lâm trận bỏ chạy coi là gì hả! Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang tính toán cái gì, lập tức trở về ngay bây giờ cho ta!
Đảm đương trách nhiệm là cái quái gì chứ… Lời này thật sự khiến người khác hiểu lầm có được không hả?
Nhìn thấy tài xế taxi lộ ra vẻ mặt “Ngươi giỏi đấy, thật sự có nghề, ta hiểu nỗi khổ tâm riêng của ngươi”, Roland chỉ biết sợ rằng giải thích không thể thực hiện được rồi.
- Alo, ngươi nói cái gì? Dường như tín hiệu không được tốt, ta đã đi vào đường Đông Phương rồi, alo, ngươi có còn đó không? Alo… alo?
Hắn tự đạo tự diễn một phen rồi cúp luôn điện thoại, vì để đề phòng sơ sẩy nên thuận tay tắt luôn nguồn điện thoại di động.
Giờ chỉ sợ đã triệt để đắc tội minh tinh võ đạo này rồi.
Hắn không hề dự đoán được rằng Garcia sẽ để tâm chuyện hắn đồng ý gia nhập hiệp hội võ đạo đến như vậy, thêm với phản ứng của đối phương đã một lần nữa để cho hắn xác nhận rằng thái độ lạnh như băng chính là biểu tượng khi đối xử với người xa lạ của nàng, một khi đã trở thành người thức tỉnh lực lượng tự nhiên được nàng tán thành, tính tình chân chính này mới có thể lộ ra.
- Màn diễn cũ.
Angela ngồi ở ghế sau hừ lạnh nói:
- Ngươi nghĩ rằng chúng ta đang ở nơi rừng sâu núi thẳm sao? Không rời thành thị thì làm sao có thể gặp vấn đề tín hiệu được.
- Ngươi nhiều lời quá rồi đấy.
Roland lườm ra sau, chỉ thấy Phyllis đang dán lên cửa sổ, trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả cảnh tượng ngoài cửa sổ, từ sau khi lên xe thì tư thế vẫn chưa hề thay đổi. Cũng không trách nàng thấy kinh ngạc được, nhà cao tầng, dòng xe dày đặc, biển quảng cáo vĩ đại, màn ảnh treo tường, mấy thứ này có thể tạo thành rung động bao lớn cho người cổ đại thì vừa nghĩ đã biết rồi. Trên thực tế, thời đại thay đổi do lực lượng sản xuất tiến bộ tạo thành càng lúc càng nhanh, một thành thị có thể phát sinh lột xác nghiêng trời lệch đất trong hai mươi năm ngắn ngủi, thậm chí kể cả người dân trong thành đều chưa chắc có thể nhận ra được, thì càng miễn bàn đến phù thủy Taquila.
Vì chuyến đi này, Roland đã đổi trường bào rách rưới trên người nàng (theo lời nàng nói là chế phục Taquila) sang quần áo của mình, bản thân áo cộc tay và quần thể dục cũng rất trung tính, Phyllis mặc không có vấn đề gì cả, ngược lại quần áo hàng vỉa hè giá rõ ràng thật rẻ, mặc ở trên người nàng lại có một phong cách thời trang giản dị dễ chịu, không thể không nói ngoại hình đẹp là thứ hạng nhất có thể biến mục nát thành thần kỳ. Phiền phức duy nhất là áo ngực, cuối cùng chỉ có thể nhờ Angela ra tay, dùng vải quấn giải quyết vấn đề này.
Bởi vậy mục đích dạo phố chuyến này rất rõ ràng, trừ bỏ mang theo phù thủy thần phạt đi ăn uống thả cửa ra thì chính là mua cho nàng một bộ quần áo, lỡ như nàng còn có thể tiến vào cảnh trong mơ thì sao? Cũng không thể luôn mặc đồ nam của hắn, quấn mảnh vải đi lại đi.
- Đến rồi, công viên Thúy Cốc.
Lái xe ấn đồng hồ tính phí:
- Hai mươi lăm đồng.
Công viên này cách nhà chung cư hình ống không xa, cũng là một chỗ xanh hóa chất lượng tốt trước đó khi Roland thăm dò thành thị đã phát hiện ra, người tới đây đi dạo không nhiều lắm, xung quanh có một con phố buôn bán, quan trọng nhất là có đại lý của KFC và McDonald's.
Không sai, đây là những quán ăn đầu tiên được Roland lựa chọn, điều kiện của quán ăn ven đường rất hạ cấp bậc, khẩu vị cũng không tiêu chuẩn, dù sao lần này đi dạo là vì mang đến trải nghiệm tuyệt vời cho vị khách từ thế giới kia đến, tự nhiên phải có yêu cầu cơ sở nhất đối với hương vị và hoàn cảnh, đồng thời cũng phải thỏa mãn một điều kiện “Để cho đối phương ăn no”. Nhà hàng lớn cấp sao này tự nhiên rất tốt, nhưng nếu như thoải mái mà ăn thì… Roland cảm thấy ví tiền của mình rất có thể không chịu nổi tiêu hao như vậy.
Bởi vì vậy cửa hàng đồ ăn nhanh tự nhiên trở thành một lựa chọn thích hợp nhất.
Thêm với Angela cũng la hét muốn ăn món này từ lâu rồi, đại khái là do búp bê đồ chơi được tặng kèm theo phần ăn có được lực hấp dẫn rất lớn đối với các tiểu quỷ đi.
Mang theo hai người đi vào tiệm KFC, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Roland đi đến trước quầy, đặt hai combo gia đình và một phần đồ ăn trẻ con.
- Sao ngươi mua nhiều vậy!
Khi thấy Roland bưng một mân to thức ăn chất đống lên trên mặt bàn, Angela kinh ngạc nói:
- Thúc thúc, cho dù ngươi có công việc, nhưng đừng lãng phí như vậy chứ.
- Khó gặp được lúc ta hào phóng, ngươi cứ ngoan ngoãn ăn đi có được không hả?
- Nha!
Tiểu cô nương cầm món đồ chơi tặng kèm trong phần ăn trẻ con, miệng vẫn luôn vểnh lên cuối cùng đã nhẹ nhàng không ít.
- Ngươi cũng ăn đi, không đủ lại nói cho ta.
Roland đưa một miếng gà chiên tới trước mặt nàng, trải qua chiên nấu bằng nhiệt độ cao và áp suất cao, da gà hiện lên màu vàng kim mê người, chỉ ngửi mùi thôi đã khiến người ta cảm thấy ngon miệng rồi. Phương pháp chế biến thịt gà hiện đại không chỉ giữ nguyên hương vị trơn mềm của bản thân nó, cộng thêm hoàn toàn ướp vị tươi ngon của hạt tiêu đen, bách lý hương, tỏi muối các loại gia vị vào trong từng thớ thịt, hiệu quả hoàn toàn không phải thịt trắng của thời đại kia có thể sánh bằng được.
Bởi vì món đồ ăn nhanh có lượng calo cao cùng với hương vị ngàn bài như một thường khiến cho người ta lên án, nhưng đặt ở thời cổ đại thiếu thốn đồ ăn và gia vị thì không thể nghi ngờ đã thành hương vị tuyệt vời trên nhân gian, huống chi Phyllis đã đến mấy trăm năm không được nhấm nháp mùi vị rồi.
Dọc theo đường đi, nàng hoàn toàn chấp hành theo nhắc nhở của Roland, cho dù gặp được sự vật mới mẻ đến cỡ nào thì đều không hề hỏi đến, cũng cố hết khả năng bắt chước hành động của những người khác. Nhưng đến khoảnh khắc này, nàng cuối cùng không khống chế được bản thân nữa, trong nháy mắt khi nhận lấy miếng gà mà cắn, hai hàng nước mắt đã tràn mi ra khỏi đôi mắt, cũng không kiềm chế được chảy xuống dưới.
- Tỷ tỷ đây là…
Angela không khỏi ngây ngẩn cả người.
- À, không có gì đâu, nàng đã lâu không được lấp đầy bụng rồi, người nhà của Phyllis đối xử không tốt với nàng ấy… Bọn họ vẫn muốn có nhi tử, nhưng thủy chung không thể như nguyện… Tóm lại, nói nhiều nữa ngươi cũng không hiểu, chỉ cần biết cuộc sống của nàng ở bên kia thật sự rất khổ sở là được.
- Hóa ra là như vậy sao…
Biểu cảm của tiểu cô nương lập tức mềm đi, đại khái sinh lòng đồng tình cảm động lây đi.
Roland không hề tranh luận về việc vì sao Angela lại gọi Phyllis là tỷ tỷ, lại gọi mình là thúc thúc, hắn nhìn chăm chú vào cảnh tượng phù thủy cổ đại vừa chảy nước mắt vừa ăn từng miếng đồ ăn nhanh, đáy lòng không tự chủ được hơi thổn thức.
Hưởng thụ cực kỳ bình thường trong mắt hắn nhưng lại là thứ trong giấc mộng mà các nàng tình nguyện trả giá tất cả để theo đuổi. Khác biệt vĩ đại này khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta thấy xót xa không thôi, nhưng cũng may hiện giờ Phyllis cuối cùng đã chạm đến bên cạnh giấc mộng, tuy rằng không biết còn có lần tiếp theo không.
Việc mà hắn có thể làm chính là trong một ngày ngắn ngủi này dốc hết khả năng thỏa mãn yêu cầu của nàng.