- Món này… ăn thật sự quá ngon!
Qua thật lâu, động tác nuốt xuống của Phyllis mới chậm rãi dần.
Mỗi khi có vị khách khác đi qua đây đều sẽ ném ánh mắt kinh ngạc lên trên bàn ăn bày đầy đủ loại hộp đồ ăn, từ hamburger đến bánh tart trứng món gì cũng đều có, số lượng đồ ăn đủ để cho năm đến sáu người ăn, nhưng bên cạnh bàn lại chỉ có ba người ngồi đó. Vì thế Roland còn nhận được không ít ánh mắt khinh bỉ, so với hai phái nữ dáng vẻ mảnh mai động lòng người ngồi đối diện kia, những món đồ ăn này đều bị hắn nhét vào bụng còn có khả năng cao hơn nhiều.
- Lau cho nàng.
Roland bất đắc dĩ nói, đồng thời trong lòng lại thấy may mắn, còn may mà chỉ mang nàng đến cửa hàng đồ ăn nhanh thôi chứ không phải là nhà hàng xa hoa, bằng không một lần này đã có thể đào rỗng ví tiền của hắn luôn rồi.
Angela rút một tờ khăn ướt lau nước mắt và váng dầu trên môi cho Phyllis, cũng may phù thủy xinh đẹp bẩm sinh, ít cần trang điểm, bằng không bữa cơm trưa chứa đầy nước mắt này đã sớm làm loang lổ mặt nàng rồi. Mà tiểu nha đầu này chắc là lần đầu tiên nhìn thấy có người ăn đến thê thảm như vậy, chỉ ăn KFC thôi đã vui vẻ đến rơi lệ, lòng đồng tình tự nhiên tràn ra, thái độ đối xử với nàng đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
- Ở đây còn có bánh quế nữa, nhưng mà chúng ta tâm sự cảnh trong mơ trước đã.
Thấy nàng ăn tương đối rồi, Roland uống một ngụm cô ca, tiến vào chủ đề chính:
- Trước khi ngươi đi vào giấc mộng, có phát hiện thấy hiện tượng lạ nào hoặc chỗ không thích hợp nào không?
- Nhưng mà…
Nàng liếc nhìn sang Angela đang ngồi bên cạnh.
- Không sao, chỉ là giấc mộng khi còn nhỏ thôi.
Hắn lập tức nói.
- Ta hiểu rồi.
Phyllis lập tức hiểu ý hắn:
- Quả thật đã qua quá lâu rồi… Để cho ta ngẫm lại đã, lúc đó cũng không có gì đặc biệt cả, ta chỉ giống như ngày thường dựa vào bên tường cắt đứt ý thức, như vậy có thể hỗ trợ ta cấp tốc khôi phục tinh thần, cũng sẽ không hoàn toàn mất đi cảnh giác.
- Sau khi chặt đứt ý thức rồi mà vẫn có thể cảm ứng được biến hóa ở bên ngoài sao?
Nàng gật gật đầu:
- Chính là bỏ dở khống chế thân thể, ý thức chìm vào trong bóng tối, nhưng khi chung quanh xuất hiện nguy hiểm thì ta vẫn có thể phát hiện ra được. Đó không phải do thị giác hay thính giác truyền đến đâu, mà là một cảm nhận không thể nói rõ ràng ra được, thật giống như trong tối tăm đang có người nhắc nhở ta vậy. Celine gọi hiện tượng này là sự kết nối trong tiềm thức, nếu như bị rút đưa vào trong vật chứa linh hồn thì đó mới là hôn mê hoàn toàn, không có tri giác gì.
- Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?
Angela chu mỏ nói:
- Celine là ai?
- Một bác sỹ tâm lý thôi, khi người lớn nói chuyện thì tiểu hài tử đừng có chen ngang vào như thế.
Roland liếc nhìn nàng:
- Nếu như cảm thấy nhàm chán thì đi ra công viên đi dạo đi, xem người khác câu cá thả diều đều được, đừng cách chúng ta quá xa.
Tiểu cô nương bất mãn hừ một tiếng, cầm bánh quế đi ra khỏi cửa tiệm.
- Không sao chứ?
Phyllis nhìn theo bóng lưng nàng thông qua cửa sổ sát đất, hỏi.
- Không sao đâu, trình độ trị an của thời đại này rất cao, người bình thường lại không lừa được nàng.
Roland nhún nhún vai:
- Ngươi nói tiếp đi.
- Vâng, một khi tiến vào ngủ say, ta phải lơ lửng ở trong một mảnh hắc ám không có bến bờ mới đúng. Nơi đó không có ánh sáng, không có âm thanh, không có gì tồn tại cả… Cũng không làm được gì cả.
Phù thủy cổ đại dừng lại một chút:
- Nhưng mà cảnh tượng xuất hiện lúc này lại là chỗ ở trong thế giới trong mơ của ngươi, lúc đó ta ngạc nhiên đến mức khó có thể dùng lời nói để miêu tả được, may mắn đã nhanh chóng nhìn thấy ngươi.
- Ừm…
Roland suy tư một lúc:
- Nói cách khác, ngủ say lần này có một điểm khác biệt duy nhất so với bình thường đó là ngươi đang ở trong thành bảo của ta.
- Cũng chỉ có điểm khác biệt này.
Phyllis nuốt một miếng bánh quế cuối cùng vào bụng, cảm thấy mỹ mãn thở phào ra.
Nhìn thấy miếng bánh ốc quế màu vàng dần dần biến mất trong miệng phù thủy cổ đại, trong đầu Roland đột nhiên lóe lên một ý niệm:
- Cột sáng!
- Cái gì?
- Không phải ngươi đã nói, khi ta đi vào trong giấc ngủ thì sẽ xuất hiện một cột sáng màu da cam vĩ đại, rộng lớn giống như tường thành sao?
- Đúng là như thế.
Phyllis hơi ngẩn ra, hình như ý thức được điều gì.
- Mà ngươi cũng có cột sáng, đúng không?
- Ý của ngươi là… cột sáng của chúng ta chồng lên nhau sao?
- Không sai, thành bảo của lãnh chúa ở Biên Thùy Trấn chỉ là một kiến trúc xây bằng đá bình thường thôi, không có khả năng kết nối ngươi vào trong giấc mộng, suy đi tính lại, cũng chỉ có cột sáng là điểm chung giữa chúng ta thôi.
Roland vỗ mạnh tay:
- Nhưng chỉ dựa vào cột sáng chồng lên nhau cũng không được, bằng không các nàng Anna và Nightingale chắc đã sớm tiến vào thế giới trong mơ rồi mới đúng, chặt đứt ý thức có lẽ mới là mấu chốt.
Trong tất cả các loại miêu tả về phù thủy Taquila thì một từ linh hồn này luôn luôn khiến cho hắn khó hiểu.
Cho dù là thể xác của võ sĩ thần phạt hay là vật dẫn sinh vật hình thù quái dị, người Taquila sống sót đều thông qua dời linh hồn sang để thực hiện khống chế chúng, nhưng mà… cái gì là linh hồn đây?
Dựa theo lý giải của Roland thì linh hồn là thể tổng hợp có lối suy nghĩ và ký ức, từ thần kinh ban đầu thông qua dòng điện hai bên luân phiên mà tạo thành hiện tượng, đều không phải là thứ tồn tại thực tế, cũng không cách nào rời khỏi thân thể để tiếp tục. Nhưng linh hồn hạch tâm của nền văn minh ở dưới lòng đất lại phá vỡ quan niệm này, không chỉ biến linh hồn lại vật chất có thể tồn tại không cơ sở, còn có thể mang theo nó di chuyển chung quanh.
Ban đầu hắn còn vì không rõ ràng mà quy kết cho sự kỳ diệu của ma lực, nhưng mà bây giờ xem ra rất có thể không giống như mình đã suy nghĩ, nếu như tư duy và ký ức đều có thể bị phân tích thì sao?
Giả thiết toàn bộ cột sáng và ma lực đều đến từ Hồng Nguyệt, như vậy cái gọi là linh hồn cũng có khả năng khởi động linh hồn hạch tâm kia trong nháy mắt, người bị rút linh hồn đi tạo thành một phần thể ký ức hoàn chỉnh ở trong Hồng Nguyệt, cột sáng chẳng qua chỉ là một đường truyền, bởi vậy mới tạo thành quan niệm của linh hồn di chuyển.
Căn cứ vào cách nói của Pasha, bởi vì ma lực chuyển hóa quá mức phức tạp, cho nên thần minh tiếp nhận một quá trình này, nó biểu hiện ở ngay trên phẩm chất của cột sáng. Trước không bàn đến nó có chính xác hay không, nếu chỉ mô phỏng ký ức, quả thật sáng tạo vô căn cứ còn dễ dàng hơn cụ thể hóa ma lực nhiều, bởi vậy cột sáng trên đầu phù thủy thần phạt nhỏ bé như thế cũng có thể hiểu được.
Theo suy nghĩ này phỏng đoán tiếp, trình độ phức tạp của thế giới trong mơ còn vượt qua năng lực của phần lớn các phù thủy, cột sáng mới có thể thô chắc giống như tường thành. Khi Phyllis gián đoạn ý thức trong phạm vi nơi này, suy nghĩ của nàng ở trong Hồng Nguyệt sẽ sinh ra giao thoa với thế giới trong mơ, từ đó xuất hiện nối tiếp hiện tượng lạ của cảnh trong mơ.
Roland càng nghĩ càng hưng phấn, trước đó vẫn luôn tập trung suy nghĩ mà không ra được kết luận, hiện giờ lại có thể từ trong giả thiết này tìm ra được một giải thích nhìn như hợp lý. Nếu quả thật là nguyên nhân do cột sáng chồng lên nhau gây ra này, vậy có ý nghĩa rằng thế giới trong mơ quả thật thuộc về một phần của Hồng Nguyệt, mượn dùng chiến trường linh hồn của Angela, hắn đang để lại một loạt dấu chân thuộc về mình trên “Thần vực” của ma lực mình đang quản lý.
Khi hắn đang định nói suy đoán này của mình cho Phyllis, bên cạnh nhà hàng đột nhiên truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa, mảnh nhỏ của cửa sổ thủy tinh đầy đất. Mọi người hoảng hốt rời khỏi cửa hàng, tiếng la khóc, tiếng thét chói tai và tiếng cầu cứu hỗn loạn lên, kể cả khách ở trong cửa hàng KFC cũng hoảng loạn lên.