Phyllis kinh ngạc nói:
- Ánh sáng này là…
- Ta cũng không biết, đại khái là trả ma lực cho thế giới này đi.
Roland phủi bụi trên tay:
- Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi, bằng không bị người nhìn thấy sẽ phiền toái.
- Nhưng tên này không phải là kẻ địch sao?
- Đúng là kẻ địch, nhưng không phải mỗi người đều có quyền lực xử lý kẻ địch.
Hắn giải thích:
- Thời đại khác nhau, cho dù người lại hung hãn tàn bạo hơn nữa cũng chỉ có thể do bộ phận và nhân viên chuyên môn phụ trách vây bắt, xét xử và phán quyết.
Đương nhiên, kẻ đọa ma đặc thù hơn, Garcia đã từng đề cập đến, võ sĩ đối phó với kẻ đọa ma cần phải có giấy phép săn giết do hiệp hội phát ra, không chỉ cho phép bọn họ ra tay với mục tiêu khả nghi, còn có thể hợp pháp giết chết người thức tỉnh bình thường có ý đồ đục nước béo cò. Nếu việc này công bố ra, không thể nghi ngờ sẽ dẫn đến dư luận chấn động một trận.
- Thời đại kỳ quái.
Phyllis đánh giá.
Hai người đi ra khỏi nhà hàng KFC, trật tự hỗn loạn bên ngoài đã bắt đầu giảm bớt, đại khái là vì nhìn thấy kẻ đọa ma đột nhiên rời đi, khiến người còn chưa kịp chạy trốn đều nhẹ nhàng thở ra.
Đi chưa được mấy bước, Roland đã nhìn thấy Angela đang chạy vội ngược với dòng người, đang chạy thẳng sang bên này.
Vẻ mặt nàng nôn nóng, dây cột tóc trên đầu đều đã rơi đi, tóc dài trắng như tuyết đang tán loạn trên đầu vai, có vẻ vô cùng lộn xộn. Chung quanh có mấy người định ngăn cản nàng, nhưng lại bị nàng dùng thân mình khéo léo và bước chân linh hoạt tránh đi, mãi cho đến khi nhìn thấy Roland, vẻ mặt của nàng mới từ lo âu biến thành vui sướng.
Nhưng vẻ vui sướng này chỉ kéo dài được có mấy giây, tiểu nha đầu ép khóe miệng đã nhếch lên xuống, nghiêm mặt nổi giận đùng đùng nói:
- Vì sao đến bây giờ các ngươi mới chạy đến? Kể cả rùa còn chạy nhanh hơn các ngươi đó, thúc thúc!
Nhìn dáng vẻ nàng tức giận thở hổn hển, hai gò má đỏ lên, Roland không nhịn được cúi người, sờ đầu nàng:
- Xin lỗi, khiến ngươi lo lắng.
- Ai lo lắng cho ngươi chứ, ta chỉ lo lắng cho Phyllis tỷ tỷ!
Angela cắn răng trợn mắt nhìn hắn:
- Đây là lần đầu tiên nàng tới thành thị này, lỡ như bị đoàn người chen chúc lạc đi mất thì làm sao!
Cho dù ngoài miệng nói như vậy, tiểu cô nương lại vẫn thành thật tiếp nhận bị sờ đầu.
Sau đó Roland phải tốn công sức thật lớn mới giải thích rõ ràng được bọn họ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, lại vì sao đi ra chậm như vậy, đương nhiên nửa phần sau là hư cấu. Sau khi biết được “Hai người vô ý bị công kích của kẻ đọa ma ảnh hưởng đến, thiếu chút nữa không chạy ra được” thì bất mãn của nàng mới tan đi.
Cũng may hành trình tiếp theo không hề xuất hiện ngoài ý muốn nữa, Roland dẫn các nàng đi mua quần áo xong, lại tới nhà hàng lẩu giải quyết bữa tối. Làm một món ngon có đặc tính rõ ràng, lẩu không chỉ có hương vị nồng đậm, nguyên liệu nấu ăn phong phú, thêm với giá cũng tương đối rẻ, chỉ cần khi gọi món ăn thì chọn mấy món dễ ăn no bụng ví dụ như khoai tây, miến và ngó sen, ba người ăn tới no hắn đều thanh toán được.
Biểu hiện của Phyllis không hề tốt hơn khi ở cửa hàng KFC bao nhiêu, tê cay với thơm ngon xen kẽ kích thích khiến cho nàng vốn không dừng thìa được, nước mắt lưng tròng, cũng không biết là do bị cay sộc lên hay là nước mắt cảm động… Đến cuối cùng, cả nồi nước dùng đỏ lòm kia đều bị nàng uống hết không ít, người chung quanh nhìn xem trợn mắt há hốc mồm.
Khi đoàn người trở lại nhà chung cư hình ống thì đã chín giờ tối rồi, Roland trèo lên tầng tám, khi đi đến trước cửa phòng mình thì lại ngoài ý muốn phát hiện ra bóng dáng của Garcia.
Nàng vẻ mặt lạnh như sương đứng trên hành lang, áp suất thấp bên người gần như có thể cảm nhận được đến.
Chẳng lẽ sau khi cúp điện thoại, nàng vẫn luôn đứng ở đây chờ mình sao?
Roland giật giật khóe miệng, ấp úng nói:
- Ngươi xem… Ta thật sự mang theo họ hàng đi ra ngoài mà.
- Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ.
Garcia lập tức ngắt lời hắn.
Đại khái vì giọng điệu của đối phương hơi thô bạo, Phyllis nhíu mày:
- Ợ… Xin chú ý thái độ của ngươi, vị này chính là chủ nhân của thế giới…
Roland vội vàng kéo nàng lại:
- Khụ khụ, không có chuyện gì, các ngươi về phòng trước đi. Ta nói chuyện với nàng một lúc, sẽ nhanh chóng quay về.
Dù sao hắn là người đuối lý trước, đổi lại nếu như mình bị cho leo cây như vậy, còn kiếm cớ vụng về trực tiếp tắt điện thoại di động, đổi lại là ai thì đều giận tím mặt cả thôi. Hắn vốn tưởng rằng người kiêu ngạo như Garcia sẽ thất vọng, sẽ không bao giờ giao thiệp với hắn nữa, lại không thể ngờ nổi cho dù bị cho có lệ như vậy, nàng vẫn sẽ kiên trì ở đây đợi hắn, đây có lẽ nói rõ… Nhân lực có thể sử dụng của hiệp hội võ thuật đã đến mức độ thiếu thốn.
Đi theo Garcia đến 0827, Roland còn chưa kịp ngồi xuống, nàng đã xoay người lại hỏi:
- Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Hay là nói… đây chỉ mượn cớ, ngươi lại đổi ý không định gia nhập hiệp hội rồi?
Ánh mắt của nàng sáng quắc, giống như muốn xuyên thấu suy nghĩ của hắn vậy.
- Có nước không?
Roland nhún nhún vai, đi tới bên cạnh sofa tự động ngồi xuống:
- Nước đá cũng được.
Dựa vào ánh đèn, hắn dường như nhìn thấy gân xanh trên đầu đối phương đang giật giật.
Hít một hơi thật sâu, Garcia nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta đi rót cho ngươi.
- Cám ơn.
Roland uống một ngụm nước đá rồi mới chậm rãi mở miệng nói:
- Ta muốn hỏi một vấn đề, gần đây cảm thấy bản tin có liên quan đến kẻ đọa ma càng lúc càng nhiều, kể cả hôm nay lúc ta đi dạo phố cũng bất ngờ gặp được một kẻ đọa ma biến dị… Có phải hiệp hội võ thuật gặp phiền toái rồi không?
- Hôm nay ở khu công viên Thúy Cốc sao?
Garcia nhíu mày lại.
- Ngươi cũng biết?
- Có người báo cảnh sát, nhưng chuyện này cuối cùng vẫn phải do chúng ta đi xử lý. Hiệp hội sẽ liên lạc võ sĩ gần địa điểm phát sinh nhất, ta chính là một trong số đó.
- Quái vật kia…
- Chết rồi, nhưng không phải do chúng ta làm, hạch tâm tự nhiên cũng không thấy.
Garcia trầm giọng nói:
- Việc này chứng minh có người còn hành động nhanh hơn chúng ta.
- Ai vậy?
Roland giả bộ như không hề biết gì hỏi.
- Vấn đề này quá hạn chế.
Nàng lắc đầu:
- Trên thực tế kể cả ta có biết thì cũng không chắc có thể nói cho ngươi biết được, nội dung này đã đề cập đến bí mật của hiệp hội. Về vấn đề ngươi hỏi, không sai, chúng ta thật sự gặp phiền toái. Xâm thực ở bên ngoài đang tăng tốc, thế giới này có thể sẽ phải nghênh đón một mối nguy lớn.
Lại là xâm thực… Trong lòng Roland thoáng ngưng trọng:
- Là mối nguy kiểu gì?
- Không ai biết đáp án cả, có lẽ là thế giới bị hủy diệt, hoặc là tất cả mọi người biến thành quái vật không có tính người. Nhưng chính bởi vì như thế nên hiệp hội mới càng cần nhiều người đứng ra ngăn chặn xâm thực, trong chuyện này thì giới tính, chủng tộc và biên giới đều không hề liên quan, mỗi một người thức tỉnh sức mạnh tự nhiên rồi đều nên gánh lấy trách nhiệm của mình!
Nói đến đây, giọng điệu của Garcia không khỏi cao lên vài phần:
- Đúng vậy, trong trận chiến đấu chống lại xâm thực đến từ bên ngoài, chúng ta có thể sẽ phải trả giá bằng tính mạng, nhưng đây là thiên chức của võ sĩ! Ta có thể hiểu được ngươi sẽ cảm thấy sợ hãi và do dự, nhưng xin ngươi ngẫm lại xem, nếu như kể cả chúng ta đều không chống lại thì còn có ai có thể bảo vệ an nguy của mọi người?
Roland trầm mặc, đối phương thẳng thắn thành khẩn khiến cho hắn hơi ngoài ý muốn, trong tình huống bình thường, để tránh cho vị trí bị tăng giá thì nên dốc sức giấu giếm việc hiệp hội khó xử mới đúng. Nhưng Garcia chẳng những biến tướng thừa nhận hiệp hội quả thật bị thiếu nhân lực, thậm chí còn nhắc đến trách nhiệm và hy sinh, đây cũng không khỏi quá ngay thẳng đi.
Nếu như võ sĩ khác đều tới thuyết phục người mới gia nhập giống như nàng thì hắn cũng đã có thể hiểu được nguyên nhân vì sao có một vài người đã thức tỉnh sức mạnh tự nhiên rồi, nhưng thà rằng một mình đối mặt với kẻ đọa ma đánh úp chứ không tình nguyện gia nhập vào hiệp hội.
Dù sao hứng thú đối với đại nghĩa của người thời đại này đã hạ thấp trên diện rộng rồi, ích lợi của bản thân mới là hạng nhất.
Trước đó Roland định gia nhập hiệp hội chẳng qua chỉ vì nghĩ đến tiền thù lao và danh vọng nhận được thôi, nhưng hiện giờ hắn cảm thấy chuyện này có thể không đơn giản như vậy nữa. Làm một trong những người sáng lập ra thế giới trong mơ, hắn cảm thấy cần thiết phải mượn dùng lực lượng của hiệp hội võ thuật để đi xác nhận xem rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn đến sức mạnh tự nhiên dị biến, cùng với xâm thực từ bên ngoài đến là đang chỉ cái gì.
Hắn mơ hồ cảm thấy, những hiện tượng này chỉ sợ không thể tách rời với Hồng Nguyệt.