Khi mở mắt ra, Roland cảm nhận được trên cánh tay truyền đến sức nặng.
Nhẹ nhàng quay đầu sang, khuôn mặt say ngủ yên bình mà điềm tĩnh của Anna lọt vào trong tầm nhìn của hắn, nàng nằm nghiêng, đầu gối lên khuỷu tay hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như đang mơ một giấc mộng đẹp.
Còn may… hắn vẫn có thể dùng phương thức này để thoát khỏi thế giới trong mơ.
Roland cẩn thận rút cánh tay ra, xoay người bò lên, sau khi đắp chăn cho Anna tihf hắn nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng.
Xuống khỏi thang lầu mười bậc, binh lính đứng gác ngoài hành lang cuống quýt đứng lên, ào ào cúi chào hắn.
Hắn khoát tay, ý bảo không cần, từng bước một đi xuống đại sảnh ở lầu một.
Tiếp theo Roland nhìn thấy được Phyllis.
Phyllis đang đứng ở giữa đại sảnh, trên mặt mang theo chút buồn bã mất mát, nàng cúi đầu, liên tiếp quan sát hai tay mình đang nắm chặt, giống như còn đang nhớ lại dư vị tứ chi có được xúc cảm một lần nữa trong nháy mắt kia.
Xem ra đáp án dĩ nhiên là vế trước.
Thế giới trong mơ vẫn do ý thức của hắn khống chế.
Lúc hắn tỉnh lại, thế giới sẽ yên lặng đi, còn người từ bên ngoài tiến vào trong đó sẽ bị ép đi ra.
- Bệ hạ, ta…
Nhìn thấy Roland, nàng mấp máy miệng, cố hết sức lộ ra nụ cười:
- Ta tỉnh mộng rồi.
Nhìn ra được, trong một nháy mắt tư tưởng phù thủy thần phạt thà rằng bản thân vĩnh viễn bị nhốt trong giấc mộng đã chiếm thế thượng phong, bởi vì lúc trước không có lựa chọn, vì sống tiếp để tiếp tục chiến đấu với ma quỷ, nàng cần phải chuyển hóa thành người bất tử, nhưng theo thời gian trôi đi thì cái giá phải trả rõ ràng đắt đỏ, hiện giờ đối mặt với sự hấp dẫn của một thế giới mới tinh, xuất hiện dao động cũng không có gì lạ.
Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn ép phần cảm xúc này xuống, có lẽ vì đồng bào của Taquila, có lẽ là chấp niệm đối với ma quỷ, hoặc cả hai thứ đều có, nhưng cho dù là điều gì, lòng tự hạn chế cường đại này vẫn khiến Roland âm thầm tán thưởng.
- Bây giờ còn chưa chắc chắn đâu.
Hắn cười cười:
- Thí nghiệm mới chỉ hoàn thành một nửa thôi, sau khi xác nhận đã hoàn thành một nửa phần sau thì mới biết đây rốt cuộc là một lần ngẫu nhiên hay là chuyện tất nhiên xảy ra sau khi cột sáng chồng lên nhau… Chúng ta cứ tiếp tục ở chỗ này đi.
Phyllis hơi sững sờ:
- Ngươi không trở về phòng ngủ sao?
- Đỡ phải đánh thức Anna.
Roland lắc đầu nói:
- Dù sao trong thành bảo có hệ thống lò sưởi, ngủ trong phòng tiếp khách cũng vậy thôi.
Hắn gọi một gã thân vệ tới dặn dò vài câu, tên này kinh ngạc đến mở to hai mắt nhìn, nhưng vẫn thật sự chấp nhận mệnh lệnh của hắn.
Nửa khắc đồng hồ sau, trên bàn dài chỗ phòng tiếp khách đã trải xong một tầng đệm mềm và một cái chăn.
Cứ như vậy, một đám binh lính hoàn toàn không hiểu gì cả đứng gác chặt chẽ ngoài phòng khách, bên trong chỉ có một mình Roland, Phyllis ngược lại cùng mọi người ở trong đại sảnh, chờ cột sáng xuất hiện.
Không thể không nói, lần thứ hai đi vào giấc ngủ quả thật tương đối khó khăn, đặc biệt là sau khi đã công bố đáp án.
Roland trằn trọc không yên hồi lâu, mãi cho đến khi chân trời hơi bạc màu thì mới mơ màng ngủ đi.
Thế giới mới lập tức khôi phục hoạt động.
Khiến cho hắn kinh ngạc chính là thời gian của cảnh trong mộng này không hề bị ép chuyển sang sáng sớm ngày hôm sau, ngoài cửa sổ vẫn là cảnh đêm mây tía muôn màu muôn vẻ, cái thang vẫn còn đặt ở đầu giường, mà ánh mắt của Phyllis đã lập tức khôi phục sáng rọi, sau đó giống như từ trong lơ đễnh mờ mịt đột ngột tỉnh táo lại, không dám tin cúi đầu nhìn Roland.
- Bệ hạ, đây… đây là thật sao? Không phải ta đang nằm mơ chứ?
Hắn không khỏi nhếch miệng lên.
Đáp án đã không cần nói cũng biết rồi.
Cái gì là cảnh trong mơ, cái gì là chân thực có thể đã không hề quan trọng đối với phù thủy thần phạt nữa rồi.
Quan trọng là sau khi nàng gánh vác lấy khổ sở và trách nhiệm mấy trăm năm, cuối cùng đã nhận được bồi thường.
…
Một lần này, hai người chỉ ở lại trong thế giới trong mơ một thời gian rất ngắn.
Roland vốn tưởng rằng nàng sẽ vội vã không thể chờ được ra cửa đi dạo một vòng, nhưng không ngờ rằng đối phương lại làm một chuyện là khom người quỳ một gối xuống, khẩn cầu hắn cho phép mình nói tin tức này cho những đồng bạn khác, người Taquila sống sót sẽ vĩnh viễn ghi khắc ân tình của hắn, cũng dốc hết toàn lực phục vụ hắn.
Đối mặt với lời khẩn cầu này, Roland hiếm thấy không lập tức đáp lời luôn.
Cũng không phải có ý kiến gì với phù thủy Taquila cả, chính là hắn không biết nên như thế nào mới có thể nuôi sống được nhiều người như vậy, càng quan trọng hơn là, chỉ một Phyllis đã khiến Angela sinh lòng nghi ngờ, dù sao hắn không thể nào nói rằng hơn trăm phù thủy nhiều ra đều là họ hàng bà con xa được đi.
Làm người sáng lập thứ hai của thế giới trong mơ, Roland tuyệt đối không muốn cuốn tiểu cô nương vào trong việc này, nếu khiến cho nàng nhận thấy được thế giới này có chỗ không thích hợp, sẽ phát sinh biến hóa gì thật sự đều khó có thể đoán trước được. Căn cứ vào nguyên tắc để ngừa sự cố, phù thủy Taquila tất nhiên không thể ở lại trong nhà.
Như vậy hắn sẽ phải cần một nơi có thể để cho rất nhiều phù thủy ở lại, ví dụ kiểu như cả một tòa nhà trọ gì đó, thêm với khoản chi tiêu thông thường ăn mặc vài hôm, khoản chi phí này hiển nhiên không phải số lượng nhỏ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng Roland quyết định cứ để cho các phù thủy tự giải quyết vấn đề này đi.
Trầm mặc một lúc đại khái khiến Phyllis hiểu nhầm ý tứ của hắn, nàng cắn cắn môi, để một chân khác cũng quỳ xuống, hai đầu gối quỳ dưới đất, lại khẩn cầu thêm một lần nữa. Dáng vẻ này đã vượt qua giới hạn lễ nghi phù thủy Taquila rồi, chỉ khi người bình thường gặp mặt cấp trên của Hội Liên Hợp thì mới có thể dùng kiểu đại lễ như thế này. Roland thử kéo nàng lên, nhưng nàng lại kiên trì như thế, chỉ cầu hắn đừng từ chối đồng bạn của nàng ở ngoài cửa thế giới mới này.
Lúc này hắn mới chú ý đến đối phương đã hiểu lầm, dở khóc dở cười chậm rãi nói quyết định của mình ra, nghe xong Phyllis mới như trút được gánh nặng thở phào một hơi.
Trên thực tế việc Roland tiếp nhận những người Taquila sống sót không phải giống như kiểu nàng nghĩ, là một vấn đề khó có thể chọn lựa.
Ở trong thế giới trong mơ, các nàng không phải là một nhóm quân thần phạt không có sức mạnh mà là một đám phù thủy có được đủ loại năng lực thần kỳ, lại còn không bị hạn chế của đá thần phạt.
Có một nhóm người như vậy giúp đỡ, đừng nói đến thăm dò thế giới trong mơ sẽ tiện lợi và năng suất có thể tăng cao thêm mấy lần, chỉ riêng một người hỗ trợ ghi nhớ, sao chép tri thức đã có thể khiến cho hắn được lợi không nhỏ rồi. Về lâu dài, có lẽ càng nàng còn có thể học tập đủ loại tri thức, cũng sử dụng thiết bị hiện đại nghiên cứu bản chất của ma lực. Đương nhiên, một điểm quan trọng nhất chính là, cho dù sau khi trận chiến Thần Ý kết thúc, phù thủy Taquila vẫn có thể tìm được một nơi dừng chân trong thế giới mới.
Sau khi rời khỏi cảnh trong mơ, Phyllis thậm chí còn không chờ kịp đến khi trời hoàn toàn sáng rõ, đã vội vàng chào từ biệt Roland, vô cùng kích động chạy đến Biên Thùy Thành thứ ba.
Còn Roland thì vừa ngáp vừa về phòng ngủ.
Chui vào trong ổ chăn ấm sực, một lần nữa ôm Anna vào trong lòng, lúc này nữ hài đã mở hai mắt nhập nhèm ra, mơ hồ không rõ lẩm bẩm:
- Sao hôm nay tỉnh sớm vậy?
- Ừm, vào thế giới trong mơ đi dạo một vòng.
Hắn hôn lên trán đối phương:
- Sau đó gặp vài chuyện không tưởng tượng nổi, rồi không ngủ được.
- Hả?
Hơi thở của nữ hài giống như lông chim mềm mại, nhẹ nhàng phà vào cổ hắn:
- Là mộng đẹp sao?
- Đương nhiên rồi.
Roland thay đổi một tư thế thoải mái, để cho nàng một lần nữa gối đầu lên khuỷu tay mình:
- Sẽ là một giấc mộng đẹp đối với mọi người.