- Chủ nhân của ngươi là ai?
Roland luôn cảm thấy cảm xúc của gia hỏa này còn phong phú hơn kẻ đọa ma, nói không chừng hỏi nhiều thêm vài câu có thể nghe được thêm càng nhiều tin tức. Hắn đồng thời dùng tay ra hiệu về phía sau, ý bảo Faldi và Dawnen bị thương nhanh chóng rời khỏi đây, một khi rơi vào bị động cần phải chạy trốn, hắn còn chạy nhanh hơn mấy phù thủy này nhiều.
- Là con của Vạn Hữu Toàn Vô, là tồn tại mà các ngươi không cách nào lý giải được.
Nó mở đôi cánh hư vô tản ra ánh sáng đỏ, chìa xuống mặt đất:
- Tiểu thông minh không có ý nghĩa gì ở đây cả, bây giờ ngươi mới định để cho các nàng chạy sao? Muộn rồi!
Máu đỏ tươi chảy xuôi xuống từ dưới thân nó, cũng nhanh chóng lan tràn khắp căn phòng, trong nháy mắt, mặt đất, vách tường và nóc nhà trong phòng khách đều biến thành màu đỏ tươi.
Ling mất đi chốn ẩn thân bị vách tường bắn thẳng ra ngoài, ngã sấp xuống bên người Phyllis.
- Đây, đây là thứ gì?
Phía sau truyền đến tiếng hô nhỏ của Faldi, Roland quay đầu sang, chỉ thấy trong hư vô đỏ đen giao nhau thò ra một xúc tua như trảo nhỏ, cột chặt tay chân của các phù thủy ở đó… Mà dáng vẻ của xúc tua này, hình như hắn đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Nhưng mà do thế cục hiện giờ đột nhiên thay đổi đột ngột, hắn đã không còn kịp suy xét nhiều như vậy.
Dòng nước ấm trong người điên cuồng chảy quanh, Roland tích tụ lực lượng toàn thân, lao về phía kẻ địch quỷ dị trước mặt này.
- Hả? Ngươi thế mà lại không bị ảnh hưởng?
Quái vật ma lực ngẩn người, giang hai bàn tay về phía hắn:
- Như vậy thì sao?
Một lực lượng vô cùng cường đại phun ra từ trong lòng bàn tay hắn, đánh bay Roland ra ngoài, lực lượng to lớn giống như chùy sắt nện tới, cuối cùng đánh lên trên tường rồi mới dừng lại. Theo một tiếng trầm đục, hắn cảm thấy sau lưng nóng bỏng, lục phủ ngũ tạng đều giống như đã lệch vị trí.
- Khụ khụ.
Hắn không nhịn được ho khan hai tiếng, sau đó nếm được mùi vị ngọt ngấy trong cổ họng.
- Bệ hạ!
Phyllis sốt ruột la lên, giờ phút này ngoại trừ Roland ra thì nàng xem như là một người duy nhất có thể hoạt động được, Blade Claws sau lưng bay lượn lên xuống, tới tấp chặt đứt xúc tua đang thò ra khỏi mặt đất. Nhưng mà xúc tua thì vô cùng vô tận, nàng tạm thời không cách nào đến gần hắn được.
Hiện giờ đã đến thời khắc nguy hiểm nhất.
Nhưng trong đầu Roland lại tỉnh táo ngoài ý muốn.
Trong lòng hắn không hề sợ hãi, giống như thứ tình cảm sợ hãi này đã bị đầu óc loại trừ ra vậy.
Tốc độ dòng nước ấm bắt đầu khởi động càng lúc càng nhanh, kèm theo tiếng tim đập thình thịch có lực, hắn cảm thấy cơ thể đang phát sinh biến hóa không thể nào tưởng tượng được.
Ma lực của thế giới này đang đến gần hắn.
Kể cả ánh sáng hư vô bao trùm trên vách tường đều trở nên chậm chạp, máu tươi màu đỏ chảy qua bên người đều tự động vượt qua thân thể hắn, còn những chỗ bị hắn chạm vào lại hiện ra một chút màu lam từ trong đỏ sậm.
Quá trình này hoàn toàn không bị hắn khống chế, hắn cũng không rõ ràng được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một âm thanh đang không ngừng vang vọng bên lỗ tai hắn, tiếng hò hét hỗn loạn dần dần biến thành một âm điệu.
- Giết chết nó, giết chết nó!
Quái vật cũng phát hiện ra điểm không thích hợp, trong giọng nói khô héo của nó cuối cùng xuất hiện một chút dao động:
- Có chuyện gì vậy… ngươi đang làm gì ma lực của ta vậy?
Roland chưa trả lời, hắn cảm thấy dòng nước ấm đã bành trướng đến cực hạn, thân thể gần như theo bản năng làm ra động tác quỳ gối dẫm vách tường, ngay sau đó, hắn giống như một viên đạn bắn thẳng vào kẻ địch!
- Giết giết giết giết chết chết chết chết nó nó nó nó!
- Chết!
Quái vật làm lại chiêu cũ, lại giơ tay đẩy hắn.
Nhưng lần này Roland không bị lực lớn đánh bại, lần đầu tiên hắn nhìn thấy dòng nước ấm lao ra khỏi thân thể, tạo thành một quầng sáng màu lam ở trước người hắn, hai bên đụng vào nhau, phụt ra hào quang lộng lẫy lóa mắt! Sau đó hắn đẩy ánh sáng, lập tức bay vào trong bụng quái vật.
Một quyền chém ra.
Không hề truyền đến cảm giác đụng chạm vào như trong dự đoán, nắm tay dường như đánh vào một chất lỏng mềm mại, hắn nhìn cánh tay mình lọt vào trong cơ thể quái vật, chỉ cách vòng xoáy ngôi sao chừng một ngón tay. Roland khẽ cắn môi, dứt khoát mở năm ngón tay ra, cầm lấy mâm sao bắt mắt nhất ở ngực nó.
Quái vật lập tức phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc:
- Không… đây là lực lượng của chủ nhân, sao ngươi có thể… đụng vào nó được!
Vòng tròn giống như dải ngân hà bắt đầu run rẩy, dần dần từ đỏ đậm nồng đậm biến thành màu lam nhạt, nhưng cả quá trình cực kỳ chậm rãi, cũng thường xuất hiện lặp lại, Roland cảm giác bản thân giống như đang phân cao thấp với một con trâu mộng. Cũng may ma lực hội tụ về phía hắn càng ngày càng nhiều, toàn bộ thế giới giống như đã hòa hợp làm một với hắn.
- Thì ra là thế… Ta hiểu rồi!
Trên đỉnh đầu quái vật mở ra một con mắt giống như lốc xoáy:
- Ngươi chính là… đầu sỏ sáng tạo ra thế giới này, là ngươi khiến chủ nhân không chịu nổi gánh nặng!
- Đã được xưng là Vạn Hữu Toàn Vô, còn có thể bị ta ảnh hưởng đến sao?
Roland cười lạnh nói.
- Ngươi không hiểu gì cả! Chủ nhân không gì không làm được cả, nhưng hắn lại không thể tự mình gián đoạn tất cả… trở về, đừng lại đến đây nữa, hành động của ngươi đang hủy diệt tất cả… Tách tách… Không chỉ chính ngươi, thậm chí toàn bộ sinh linh… Tách… Đều sẽ vì ngươi mà đoạn tuyệt!
Giọng nói của nó càng ngày càng mơ hồ, giống như đã bị quấy nhiễu nghiêm trọng.
Roland cảm thấy lực chống cự của mâm sao đang dần yếu bớt, quá trình từ đỏ chuyển sang trắng càng lúc càng nhanh.
- Toàn bộ sinh linh đoạn tuyệt?
Hắn quay đầu nhìn sang các phù thủy đang ngồi tê liệt trên đất suy yếu không chịu nổi, trầm giọng nói:
- Không, sẽ đoạn tuyệt chỉ có các ngươi thôi… Ta không biết các ngươi từ đâu mà đến, lại có chủ ý gì, nhưng không hề nghi ngờ, thế giới này không có các ngươi sẽ tốt hơn!
- Đến từ…tách tách… khu vực không đáy… không có chủ ý… tách tách… Đây là quy tắc…
Câu từ mà quái vật phun ra đã không thể liền thành một câu đầy đủ, thêm với Roland chú ý đến âm thanh này đã không giàu cảm xúc giống như trước nữa, nó trở nên cứng nhắc mà đơn điệu, giống như một máy móc đang thuật lại một đoạn trả lời cố định vậy.
Khi nó nói ra câu sau cùng, lực cản trong tay Roland lập tức biến mất.
Mân sao nhanh chóng xoay tròn, cũng hấp dẫn toàn bộ vòng xoáy ngôi sao chung quanh đến, sau đó tụ tập lại thành một ánh sáng trắng cực kỳ chói mắt. Chỉ trong một lát, dường như Roland nghe được tiếng tim đập dưới mặt đất.
Cảnh tượng ma lực phun trào lần này còn hơn xa hai lần trước, quái vật co rút lại thành một hình cầu, cột sáng màu trắng bạc nở rộ ở chính giữa, nối thẳng lên trần nhà, thật lâu không mất đi. Đứng ở trước luồng sáng này, Roland cảm nhận được một khoái cảm vượt xa hai lần trước cộng lại, không hề có bất cứ thứ gì có thể so sánh được.
Vết thương của phù thủy không quá nghiêm trọng, nhưng đã tiêu hao hết ma lực, miễn cưỡng có thể tự đi lại được. Nghe cách nói của Phyllis, lúc hắn cầm cự với quái vật, ma lực của bốn người đều bị hắn hấp thu qua, đây là chuyện gần như không thể nào xảy ra khi ở trong thế giới hiện thực.
Nhưng chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi đã gặp phải nhiều biến cố không thể tưởng tượng nổi như vậy, nhiều thêm một chuyện nữa cũng không đáng kể.
Sau khi tìm kiếm đơn giản, Roland vác một cái két sắt nặng nhất và chìa khóa xe cướp đoạt được từ trên người nam mặc âu phục, mang theo các phù thủy lặng yên không một tiếng động rời khỏi biệt thự ở chân núi.