May nhờ học lái xe đã trở thành xu thế trong quá trình học đại học, khi đó hắn cũng vội vàng ghi tên với các bạn học, không nghĩ tới sau khi rời khỏi trường học lái xe, lần đầu tiên chạm vào vô lăng lại ở cảnh trong mơ.
- Bệ hạ, quái vật kia rốt cuộc là thứ gì vậy?
Faldi yếu ớt hỏi:
- Kẻ đọa ma cũng có thể có được lực lượng cường đại như thế sao? Ma lực bản thân lại tăng lên trên diện rộng trong một thời gian ngắn, về lý luận chuyện này vốn không được.
Khi trốn tránh lần đầu tiên ma lực đánh sâu vào, nàng và Dawnen nhận phải ảnh hưởng lớn nhất, kể cả mái tóc xoăn tím xinh đẹp đều thiếu mất một nửa. Nhưng mà còn may mỗi một vết thương đều không phải là vết thương trí mạng, cơ bản tránh được đầu và thân thể, nói cách khác, khi đối mặt với ma lực hỗn độn giống như mũi đao nhọn đánh úp lại, nàng chọn lựa phương thức trốn tránh thỏa đáng nhất, một phù thủy về năng lực không hoàn toàn thuộc về kiểu chiến đấu mà có thể có được biểu hiện như vậy, không thể không nói mỗi một người Taquila sống sót đều là chiến sỹ có kinh nghiệm phong phú.
Cũng nhờ điểm này mới khiến cho hành động khai thác lần đầu không đến mức lấy thất bại để chấm dứt. Tuy rằng không biết tử vong trong giấc mộng sẽ có kết quả gì, nhưng Roland hy vọng tốt nhất vĩnh viễn không có một ngày cần phải nghiệm chứng vấn đề này.
- Hội Liên Hợp chưa từng xuất hiện năng lực tương tự vậy sao?
- Đương nhiên… Cái gọi là phản phệ, chính là do ma lực tạo thành hao tổn cho thân thể.
Faldi thở dốc một hơi:
- Nếu một phù thủy thông qua luyện tập không ngừng để nâng cao số lượng ma lực dự trữ, thân thể sẽ thích ứng với tổn thương như vậy, cũng khiến tốc độ khôi phục không đến mức hạ thấp nhiều quá. Cho dù là chúng ta, ma quỷ hay những tà thú chủng hỗn hợp đó đều chỉ có thể chậm rãi tăng trình độ ma lực của bản thân lên.
Thì ra là thế, Roland nghĩ, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ma lực thuần túy cấu thành sinh mạng vật thể, hoặc là nói, trong ý thức của nàng thể sinh mạng đều nên có máu thịt và xương cốt, bởi vậy khi gặp phải kẻ địch trước đây chưa từng gặp, tự nhiên cảm thấy không cách nào hiểu được.
Nhưng hắn lại không có nghi vấn như vậy, từ khi quái vật kia chủ động để lộ ra thân thể hơi mờ giống như thạch hoa quả thì hắn đã coi đối phương thành linh thể hoặc nguyên tố sinh vật, bản thân chín là do ma lực cấu thành, tự nhiên sẽ không bị ma lực gây thương tích.
Nhưng mà vấn đề này không tiện giải thích, thêm với suy đoán cũng không nhất định là chính xác, đặc biệt khi lam quang chiếm thế thượng phong trong cơ thể nó, cảm xúc suy yếu rõ ràng kia cùng với thần chí có thể coi là sinh mạng hay không còn cần bàn lại. Cuối cùng Roland chỉ lắc đầu:
- Ta cũng không biết nó rốt cuộc là thứ gì, nhưng có một điều có thể khẳng định được, nó tuyệt đối không phải là kẻ đọa ma.
- Thế giới trong mơ còn có rất nhiều quái vật như vậy sao?
Ling nhỏ bé nhất kia vẫn còn sợ hãi:
- Khi bóng tối trong phòng bị hư vô đen đỏ đan xen kia bao trùm, ta cảm thấy cả người giống như bị đông cứng lại, giống như có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang nhìn chăm chú vào ta vậy, ta thề, kể cả khi đối mặt với ma quỷ cấp cao đều chưa hề đáng sợ như vậy.
- Ta nghĩ chắc không có nhiều lắm đâu, bằng không thế giới trong mơ này đã sớm bị chúng chiếm lĩnh rồi.
Roland an ủi. Người xâm thực sẽ không bị vũ lực bình thường gây thương tích đến, chỉ có thể giao cho hiệp hội võ thuật đối phó, nhưng đối mặt với quái vật như vậy, chỉ sợ mười mấy hai mươi võ sĩ cùng tiến lên đều chưa chắc có thể thắng được, nếu như số lượng nhiều hơn, chắc hiệp hội sẽ bị tiêu diệt.
Bây giờ hồi tưởng lại, hắn đã có thể khẳng định rằng “Xâm thực từ bên ngoài” theo lời Garcia và Hồng Nguyệt có liên quan đến nhau, xúc tua thò ra từ trong hư vô quả thực giống hệt cảnh tượng đã nhìn thấy ở trong khu vực thần minh.
Nhưng mà vì sao Hồng Nguyệt lại muốn xâm thực cảnh trong mơ? Thế giới này không phải là một phần của Hồng Nguyệt sao… Chủ nhân trong miệng quái vật là ai, là bản thể thần minh hay là ngọn nguồn của ma lực? Nếu nó thật sự bài xích thế giới trong mơ như vậy, vì sao lúc trước hắn và di vật thần minh kết nối lại vẫn giữ trầm mặc?
Mặt khác “Khu vực không đáy” mà quái vật nhắc đến lúc sau cùng cũng khiến Roland đặc biệt chú ý đến, đại khái do ngôn ngữ biến âm, kết cấu của từ ngữ này lại có chút tương đồng với Dawning Realm, chỉ khi đặc biệt chỉ toàn đại lục mới có thể xuất hiện hậu tố này, cho dù nó gần giống với ý tứ khu vực thần minh, nhưng cách diễn đạt lại là một phương thức khác.
Nếu nói bởi vì trận chiến Thần Ý mà Hồng Nguyệt luôn luôn nhìn chăm chú vào thế giới hiện thực, như vậy nội dung mà nó tiết lộ ra có phải giống như mình đã lý giải, đang chỉ một mảnh đại lục ở trong thế giới hiện thực thì sao?
Mấy vấn đề này chỉ có thể để lại cho nhà thám hiểm giải đáp.
Đương nhiên, không phải tất cả phù thủy đều rơi vào ngẫm lại trận đại chiến mới vừa phát sinh, Phyllis ngồi ở ghế phụ hoàn toàn ném cảm xúc nặng nề sau chiến đấu ra sau đầu. Nàng biểu hiện ra hứng thú cực lớn đối với việc điều khiển con limousine này, khi đi vì ngồi xe taxi, có người ngoài ở đó, nàng vẫn luôn theo dặn dò giữ vững trầm mặc, hiện giờ đã không cách nào kiềm chế được lòng hiếu kỳ tràn đầy nữa, mắt không chớp nhìn chằm chằm Roland, giống như định ghi tạc mỗi một động tác của hắn vào trong đầu.
- Ngươi định học lái xe?
Roland ném tạp niệm trong lòng ra sau đầu, cười hỏi nàng.
Phyllis lập tức gật đầu.
- Chúng ta phải làm thêm vài phiếu nữa mới được.
Hắn nhân cơ hội dụ dỗ:
- Đến lúc đó không chỉ mỗi ngày được hưởng thụ món ăn ngon không giống nhau, phòng ngủ riêng và xe hơi riêng đều không phải vấn đề.
- Có thứ còn ăn ngon hơn KFC và lẩu sao?
Faldi nói xen vào.
- Kia chỉ là cấp bậc nhập môn thôi, chờ có tiền, ngươi sẽ phát hiện cho dù mỗi ngày đều ăn không ngừng cũng không thể thưởng thức hết trong một lần tất cả món ngon trên thế giới này.
Mặc dù không quay đầu lại, Roland vẫn có thể cảm nhận được mấy phù thủy ở sau lưng ném ánh mắt nóng rực tới.
- Vậy chờ vết thương của Dawnen tốt lên rồi đi kiếm tên tiếp theo đi, ta đã đánh dấu được vị trí của nó.
Giọng Faldi tiếp tục có chừng mực, nhưng yếu ớt lại nhất thời ít đi tương đối.
- Ta không sao, ngày mai khôi phục xong ma lực có thể xuất phát.
Dawnen nhỏ bé càng thêm tích cực:
- Chút tổn thương đó không hề vướng víu.
Kể cả Ling vẫn luôn nghĩ lại mà sợ đều bị hấp dẫn này đánh động, mặc dù không phụ họa mọi người, nhưng trong ánh mắt phản chiếu qua kính chiếu hậu đều đang lấp lánh sáng lên.
Roland không khỏi vô cùng cảm khái, hóa ra tăng sĩ khí lên là một chuyện đơn giản như vậy.
…
Vì tránh cho cảnh sát tìm tới cửa, hắn không lái xe vào đường Đồng Tử, thay vào đó dừng lại ở bên cạnh công trường sát bên tập đoàn Clover, khu vực này còn đang phá bỏ và di dời, vốn là một khu vực không có giám sát, có thể thật thong dong đi đường vòng nhỏ quay về kho hàng đã thuê.
Sau đó là thời khắc kiểm tra chiến lợi phẩm.
Tiếc nuối chính là trong két sắt không để nhiều tiền mặt lắm, tổng cộng chỉ có chừng mười vạn, trang sức lại có không ít, kết quả không phải là ngọc chế tạo thì cũng là châu báu, có thể đáng bao nhiêu tiền toàn toàn không xác định được. Ngoài ý muốn chính là hắn còn lục ra được không ít sức mạnh tự nhiên lắng đọng, chính bởi vì thứ này chất đầy vào khổ người không to, lại đặc biệt nặng nề nên khiến cho hắn sinh ra ảo giác thu hoạch chuyến này rất phong phú.
Chẳng lẽ hiện giờ những gia hỏa này không thịnh hành dùng tiền mặt để giao dịch mà chuyển sang dùng sức mạnh tự nhiên làm tiền tệ trao đổi rồi sao?
Khi Roland trở lại 0827 đã là mười một giờ rưỡi đêm, hắn nhẹ chân nhẹ tay mở cửa phòng ra, lại phát hiện đèn trong phòng khách vẫn sáng, Angela đang gục bên bàn trà, sống lưng khom khom hơi phập phồng, giống như tiến vào trong giấc mộng đẹp. Trước mặt tiểu cô nương còn để một chồng vở và hộp bút, hiển nhiên trước đó vừa làm bài tập vừa chờ hắn về rồi.
Hai người rõ ràng chỉ có quan hệ khách trọ và chủ nhà, nhưng bây giờ dường như có cảm giác là người một nhà, nhìn cảnh này, trong lòng Roland không khỏi mềm mại.
Hắn đi tới trước ôm lấy Angela, đặt nàng lên giường trong phòng ngủ, lại cởi giày cho nàng, đắp chăn.
Đúng rồi, còn có sách vở.
Nếu ngày mai lên lớp nàng quên mang, nhất định sẽ oán trách mình.
Roland cười lắc đầu, cầm cả mấy cuốn sách trên bàn trà vào, gấp gọn đặt lên trên bàn học của Angela. Đúng lúc này, kiểu chữ đậm trên bìa sách giáo khoa đã thu hút sự chú ý của hắn.
“Olympic toán học cấp hai”.
Đây là một môn ngoại khóa thoạt nhìn thì cao lớn, nhưng lại vô cùng không thực dụng, hắn nhớ tới bản thân khi học cấp hai không hề cảm thấy hứng thú gì với toán học, mà khi đó cho rằng Olympic toán học là bản thăng cấp của toán học, càng kính trọng từ xa, thà rằng vào nghỉ hè đi học vẽ phác thảo và thư pháp cũng không tình nguyện tham gia lớp Olympic toán học do trường học tổ chức, bởi vậy tự nhiên không thể biết được môn học này rốt cuộc có nội dung gì.
Nhưng mà hắn mới vừa nhìn lại, trên sách giáo khoa không hề trống rỗng.
Roland cảm thấy hô hấp nhất thời dồn dập lên.
Hắn hít một hơi thật sâu, giơ tay chậm rãi mở trang đầu tiên của sách giáo khoa ra.
Ví dụ sắp xếp chỉnh tề và nét chữ thanh tú của Angela ở trên đó lọt vào trong mắt hắn.