Một con thuyền bằng đá bằng phẳng mà rộng mở chậm rãi chạy vào vịnh Clearwater, dừng ở trước mặt Zimbardi.
Thể tích của nó kém thuyền nhỏ thỉnh thoảng xuất hiện ở sông Silver rất nhiều, nhưng nặng nề đến mức không phải sức người có thể điều khiển được. Trên đỉnh chóp cắm hai ống tròn bằng kim loại đang bốc lên khói trắng cuồn cuộn, bên cạnh sườn tô màu vỏ quýt bắt mắt, cộng thêm sàn tàu màu trắng xám bằng phẳng, thoạt nhìn giống như một con cá hồi đỏ đang lật bụng ra.
Zimbardi giống với đại đa số anh chị em, chưa hề rời khỏi sa mạc, cũng hiếm nhìn thấy biển lớn, bởi vậy khi nhìn thấy một con thuyền không phải đóng bằng gỗ thì không tự chủ được phát ra tiếng thán phục.
Trong đội ngũ lập tức ồn ào lên.
“Chát!”
Người giám sát Osha lập tức quất một roi lên đỉnh đầu bọn họ:
- Đều ngậm miệng lại cho ta! Bây giờ xếp hàng ngay lên thuyền, động tác nhanh lên!
Zimbardi cảm thấy đám người bắt đầu di chuyển, phía sau không ngừng có người đẩy hắn, cho dù định dừng lại đều không được. Bị kẹp trong đội ngũ lên thuyền, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra chút sợ hãi.
Có lẽ bản thân vốn không nên rời khỏi ốc đảo Silver River, tuy rằng đi tới mảnh đất xa lạ vĩnh viễn không bị cắt mất nguồn nước này, nhưng chỉ sợ Tam Thần không thể nhìn đến nơi xa xôi như thế. Nếu như con thuyền này chở bọn họ đi đến vực sâu Styx thì thần minh đều sẽ không thể nghe thấy được tiếng cầu cứu của bọn họ.
- Nắm chặt tay ta, để ý dưới chân, đừng bước hụt!
Giọng Muri khiến cho hắn lập tức hồi phục tinh thần lại.
Một bàn tay nhỏ bé đang siết chặt lấy bàn tay hắn, dẫn đường cho hắn đi lên ván cầu, mà bên cạnh thường xuyên có người bị ngã vào trong nước, phát ra tiếng vang ùm ùm.
Cho dù bên cạnh bến tàu đều sẽ có người nhanh chóng kéo bọn họ lên trên bờ, nhưng rơi xuống nước vào thời tiết như này đều cơ bản có ý nghĩa rằng đã mất đi tư cách “Làm việc”.
Kẻ bị rơi xuống nước cầu khẩn được lên thuyền một lần nữa, nhưng câu trả lời bọn họ lại là tiếng roi da quất đánh.
Zimbardi và Muri dính sát vào nhau, theo dòng người đi lên thuyền bằng đá. Lúc chân hắn dẫm lên trên sàn tàu, dao động như dự đoán lại không hề xuất hiện, thân tàu dưới thân không hề lắc lư, vững vàng giống như đi trên mặt đất bằng.
Sau khi ván tàu được rút đi, Thuram nhân vật lớn của thị tộc Osha xuất hiện trên đài cao trong thuyền lớn, hấp dẫn ánh mắt mọi người:
- Còn nhớ lời ta đã nói khi trước không? Đại tù trưởng coi trọng nhất là trật tự và kỷ luật! Thử nhìn các tộc nhân của các ngươi đã bị rơi xuống nước xem, tất cả mọi người vốn đều có thể thuận lợi lên thuyền, đều có thể có được cơ hội nhận việc, cũng đều có thể được đầy đủ đồ ăn khi trăng máu, nhưng hiện giờ bọn họ lại phải bị đói bụng chờ đợi cơ hội công việc tiếp theo đến! Mà tất cả đều do các ngươi ngu xuẩn gây nên!
- Bọn họ chỉ ngã vào trong nước, ngươi có thể đợi bọn họ thay một bộ quần áo rồi lại…
Một người Sand mới nói được một nửa đã bị hai người giám sát đè ngã xuống đất, sau đó kéo tới bên cạnh thuyền thả xuống nước.
- Kỷ luật chính là tất cả! Không có tập thể chiều theo cá nhân, chỉ có cá nhân phục tùng tập thể!
Thuram lớn tiếng nói:
- Khác với thị tộc trước đây đua tranh, người bị loại bỏ trước đó đều là kẻ địch tiềm tàng của các ngươi, mà người hiện giờ bị loại bỏ sẽ là người thân của các ngươi! Nhớ cho kỹ càng, đây là bài học đầu tiên ta dạy cho các ngươi!
Hắn nói tới đây lại dừng lại một chút:
- Đương nhiên, người hôm nay mất công việc sẽ bị đói bụng một trận, nếu như về sau người Sand hoặc bộ tộc không tuân thủ trật tự sẽ bị trục xuất khỏi Evergreen này!
Theo hắn vừa dứt lời, một tiếng kêu hùng hậu phun ra từ trong ống tròn kim loại, cuồn cuộn khắp trên không cảng Greenwater.
Bánh xe bằng sắt vĩ đại hai bên thân thuyền chậm rãi xoay tròn, thuyền bằng đá rung lên, chầm chậm rời cảng, chạy về phía cửa sông.
- Cám ơn ngươi, mới vừa rồi không nhờ lời nói của ngươi…
Zimbardi nhìn Muri.
Muri cười cười, hai mắt cong cong thành khe hở hẹp:
- Đừng để ý, ta chỉ vừa lúc xếp trước mặt ngươi mà thôi.
- Phải không…
Hắn hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Muri và hắn đều là thành viên của thị tộc Fishbone, bình thường khi rảnh rỗi hai người sẽ trao đổi đôi câu, Zimbardi luôn mang thiện cảm với cô nương có mái tóc dài đen nhánh và đôi mắt màu nâu nhạt này, nhưng mà tương truyền nàng đã có người trong lòng, hắn không tiện lộ phần tình cảm này ra.
Im lặng được chốc lát, hắn nhìn Muri dựa vào mạn thuyền, mới lạ quan sát cảnh sắc hai bên bờ sông, không nhịn được mở miệng hỏi:
- Ngươi không hề lo lắng đến nơi chúng ta muốn đi sao?
Nàng quay đầu:
- Thung lũng Blackwater?
- Không sai, ta nghe người khác trong thị tộc nói, nơi đó gần đầm lầy Choker và vùng hoang dã thối rữa, là nơi bị Tam Thần nguyền rủa, một khi bị rơi vào trong đó, sẽ không có khả năng còn sống quay về.
- Vậy bọn họ có xin lên thuyền không?
- Hả, cái này…
Muri không khỏi bật cười:
- Những người này chẳng qua vì hy vọng người nhận được phần việc này càng ít càng tốt, kể từ đó thị tộc của bọn họ mới có thể càng nhận được nhiều thù lao hơn. Ngươi cũng nghe Drow Silvermoon đại nhân nói rồi đó, chỉ cần làm việc theo căn dặn của đại tù trưởng, chẳng những người nhà áo cơm không lo, bộ tộc cũng có thể được trợ cấp tài nguyên.
Nàng phà ra khí trắng:
- Thêm với, chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?
Câu nói sau cùng khiến Zimbardi ngậm miệng lại, đúng vậy, thị tộc tình nguyện dẫn đầu đi theo Osha đến Nam cảnh Greyfort phần lớn là bộ lạc nhỏ khó có thể ở lại ốc đảo Silver River, Fishbone chính là một trong số đó. Ốc đảo mà bọn họ chiếm cứ đã bị sa mạc cắn nuốt từng chút một rồi, nhánh sông Silver dần khô cạn đã không cách nào bảo đảm được sự sinh sôi của tộc đàn, muốn sống sót, hoặc gia nhập vào thị tộc lớn khác, hoặc mạo hiểm đi đến Nam cảnh.
- Nghĩ về mặt tốt đi, ít nhất đại tù trưởng thực hiện lời hứa đầu tiên của hắn là hiện giờ chúng ta không cần lo lắng đến sẽ bị đói chết trong sa mạc, đúng không?
Câu nói này khiến Zimbardi không cách nào phản bác được, dựa vào cách nói của Silvermoon đại nhân, cho dù không có ai kiếm được công việc ra khơi thì vẫn có thể nhận được cung cấp một phần đồ ăn cơ bản nhất, chỉ cần bọn họ gánh vác công việc lặt vặt xây dựng lại Nam cảnh.
- Huống chi người của Osha cũng sẽ cùng chúng ta đi đến thung lũng Blackwater, cho nên ngươi đừng lo lắng nhiều làm gì.
Muri cười chỉ về phía bến cảng hoang tàn ở xa xa:
- Nhìn xem… mảnh đất mà thị tộc chúng ta được phân đến chắc ở bên cạnh tòa tháp cao màu đen đó đi? Nếu như luôn có thể ở lại đây thì tốt rồi.
Zimbardi nhìn về phía nàng chỉ, toàn bộ cảng Greenwater giống như bị chia thành hai nửa, một nửa là nơi hoang tàn bị đốt hủy, khắp nơi đều là nhà cửa tan hoang và khung gỗ cháy đen, sân tường mọc cỏ dại, giống như bị người quên lãng hoang phế đi vậy. Còn một nửa kia thì lại có sức sống, lều trại của người Sand mọc nối tiếp, khắp chỗ cắm trại đều có bóng người lóe lên. Mỗi một gian nhà cửa hư hỏng đều được đẩy đổ, mà mảnh gỗ được cắt mới đang theo âm thanh thét to không ngừng vận chuyển vào trong vùng đất bỏ hoang.
Nụ cười của Muri khiến trong lòng hắn không hiểu sao dâng lên một chút chờ mong.
Có lẽ đợi sau khi hắn làm việc hết ba tháng, khi trở về nơi đây, bên cạnh tòa tháp cao này chắc sẽ đổi thành nhà gỗ mới tinh đi?
Thành trấn trong xây dựng lại đang chậm rãi lui về phía sau, mãi cho đến khi con thuyền bắt đầu nhấp nhô theo bọt nước lên xuống, đường chân trời mênh mông vô bờ đã trở thành cảnh sắc duy nhất.
Bọn họ tiến vào biển lớn.