Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 801

Chương 801
Chương 801

- Làm như thế… thật sự không sao à?

Echo nhìn xuyên qua cửa sổ Sở chỉ huy về phía đám người Sand bị quất đến mức quằn quại đầy đất ở bến tàu, trên mặt lộ vẻ không đành lòng.

- Xưa nay bọn họ không biết kỷ luật là gì, vẫn luôn sống trong quy tắc mạnh được yếu thua. Muốn để đám người này nhanh chóng phát huy tác dụng, ngoại trừ chiến tranh thì cũng chỉ còn cách này mà thôi.

Iron Axe cung kính trả lời:

- Thời gian ngươi sống ở Nam cảnh không dài, tộc trưởng đại nhân cũng vô cùng yêu mến ngươi, nên có lẽ ngươi không biết bản tính của đám người thị tộc nhỏ bé này. Kiểu dạy dỗ như thế này chẳng tính là gì hết, thậm chí có thể nói là vô cùng cần thiết. Nếu không bọn họ sẽ cho rằng Osha không có uy tín, mềm yếu, dễ bị bắt nạt.

Nói đến đây, hắn hơi chần chờ một chút:

- Ta nghĩ ngươi cảm thấy khó mà thích ứng được là bởi vì… Đôi khi bệ hạ thật sự quá nhân từ.

- Hoàn toàn đồng ý.

Andrea ghé vào bên cửa sổ, nhún vai:

- Trong giới quý tộc có một câu ngạn ngữ thế này, củ cải và cây gậy mới là cách tốt nhất để thống trị dân chúng. Củ cải càng thô chắc thì lãnh chúa càng nhân hậu.

- Củ cải là cái gì?

Hummer tò mò hỏi.

- Một loại thức ăn, không kém gì so với bắp ngô của bệ hạ, được xem là đặc sản của Dawn Kingdom.

Andrea giải thích:

- Nhưng củ cải có thô chắc đi nữa cũng mỏng manh hơn với cây gậy rất nhiều. Bởi thế, nghĩa bóng của câu nói này chính là trừng phạt quan trọng hơn ban thưởng, như vậy dân chúng mới có thể hiểu được trân quý. Lãnh chúa giống như bệ hạ Roland, chỉ bị gán cho cái danh bại gia chi tử ở Shining City này.

- Đây được coi là số ít lời ngươi nói mà ta cảm thấy đồng tình.

Ashes nhếch miệng.

- Đại khái là nói là bệ hạ vô cùng đặc biệt?

Hummer chống cằm ngẫm nghĩ:

- Những lời hắn dạy Thuram nói có cảm giác rất có lý… Sức mạnh tập thể dù sao cũng lớn mạnh hơn một người.

- Nhưng với Thuram cũng chỉ có thể xem là cưỡng ép học thuộc những lời đó thôi.

Iron Axe cười lắc đầu:

- Nếu không đích thân đến thành Neverwinter thì sẽ không thể nào tưởng tượng ra nổi rốt cuộc bệ hạ đã thành lập nên trật tự mới không tưởng đến thế nào. Ta tin rằng trong tương lai sẽ có một ngày toàn bộ Greyfort đều sẽ biến thành dáng vẻ như thành Neverwinter, nhưng bây giờ đương nhiên là không thể… Đòn roi càng khiến bọn họ có thể nhớ kỹ quy tắc Nam cảnh hơn cả lời nói.

Echo khẽ thở dài, không nói tiếp nữa.

- Tổng chỉ huy đại nhân.

Một tên binh lính bỗng nhiên tiến vào Sở chỉ huy:

- Ban chỉ huy Rockfall và Ban chỉ huy Clear Spring xảy ra bạo động, có người đang giằng co với quân đồn trú.

- Bởi vì việc lên thuyền sao?

Vẻ mặt Iron Axe lập tức trở nên nghiêm túc.

- Vâng, đám người bị dồn xuống nước gọi người nhà của bọn họ đến, hy vọng lấy được lương thực và tiền thù lao. Bởi vì bọn họ cũng không phải không tình nguyện tiến về thung lũng Blackwater mà là do Osha đã từ chối bọn họ.

- Tốt lắm, bây giờ là người nào đang đóng giữ nơi đóng quân?

- Tiểu đoàn Fire Lance 2.

- Gọi thêm hai tiểu đội. Còn đám oắt Osha muốn báo danh tham gia quân đoàn 1, bảo bọn họ lập tức tập hợp đến địa điểm bạo động. Ta lập tức đến ngay.

- Vâng, đại nhân!

Mắt thấy Iron Axe sắp rời đi, Echo không nhịn được gọi với theo:

- Đừng đối xử quá hà khắc với bọn họ…

Người sau im lặng đứng ở cửa trong chốc lát, rồi mới giơ tay chạm lên ngực, hành lễ với nàng:

- Ta đã hiểu… đại nhân Silvermoon, ta tự rõ chừng mực.

Sau khi Iron Axe rời đi, Echo vẫn còn hơi buồn bực quay trở lại trước bàn. Việc di dời người Sand lên phía bắc không được thuận lợi như nàng tưởng tượng. Rõ ràng chỉ cần dựa theo như những gì bệ hạ sắp xếp là mọi người đã có thể có được cuộc sống tốt hơn, nhưng lại luôn có người xem lời truyền đạt của nàng như hoang ngôn loạn ngữ. Ngay cả khi có được một mảnh đất màu mỡ, bọn họ vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào nàng, tin tưởng vào bệ hạ Roland.

Nàng hơi nhớ nhung cuộc sống ở thành Neverwinter.

So với việc đảm nhiệm vị trí đứng đầu thị tộc, nàng càng thích những ngày tháng được đứng trên đỉnh tòa thành, nhìn ra dãy núi phía xa cùng cảnh tượng thành thị, hát bản ca dao mà bệ hạ viết nên. Khi nghe thấy giai điệu chưa từng được nghe này vang lên, nàng mới có thể cảm nhận được sự tự do và niềm vui thật sự.

Sau khi đến nơi này, đã rất lâu rồi nàng không ca hát nữa… Không biết bệ hạ Roland liệu có viết ra bài hát nào mới hay không…

Khi nào mới có thể cất tiếng hát lần nữa đây?

- Ọe…

Zimbardi cảm giác như trong dạ dày đảo lộn, theo từng nhịp trập trùng của thuyền Stone, dịch chua lại trào lên. Hắn không để ý đến những bãi nôn của người khác nằm ở khắp nơi hai bên mạn thuyền mà ghé thẳng lên rào chắn, há miệng nôn liên tục.

- Này, ngươi vẫn ổn chứ.

Muri vỗ lưng của hắn, sắc mặt cũng có hơi tái trắng… Thuyền Stone chạy trên đoạn sông còn tựa như trên đất bằng, nhưng khi vừa tiến vào vùng biển liền hóa thành chiếc lá rụng trôi nổi không chừng, bị sóng biển đánh tới đẩy lui, nhiều lần thuyền suýt chút đụng vào trên bãi cát, chưa từng ngừng đong đưa qua lại. Đối với lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với biển cả của người Sand mà nói, việc này rõ ràng chính là sự tra tấn.

- Khụ khụ… miễn cưỡng ổn.

Sau khi nôn xong, hắn hữu khí vô lực cứng đờ ngã xuống trên boong thuyền:

- Ngươi có nhớ chúng ta trôi nổi trên biển mấy ngày rồi không?

- Hôm nay là ngày thứ năm.

- Chuyện này không đúng lắm…

Zimbardi thở dốc, nhỏ giọng nói:

- Có còn nhớ người của thị tộc Clear Spring từng nói gì không? Bọn họ… ở ngay ốc đảo bên bờ biển, chắc chắn sẽ không nhận nhầm… Vào chạng vạng tối ngày đầu tiên chúng ta đã vượt qua thành Ironsand, việc này chứng minh rằng thuyền Stone chạy không hề chậm. Nhưng tại sao đến bây giờ còn chưa đến thung lũng Blackwater?

- Ý của ngươi là…

- Mục tiêu của Osha không phải là thung lũng Blackwater. Thuram đã nói dối, hắn muốn dẫn chúng ta đến một nơi khác hướng về phía nam nhiều hơn so với đầm lầy Choker!

- Hướng về phía nam hơn?

Muri cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng:

- Nhưng nơi đó cũng chả có cái gì hết, không phải bọn họ nhầm đường đấy chứ?

- Thuyền vẫn luôn chạy theo dọc bờ biển, khả năng nhầm phương hướng không lớn.

Zimbardi dùng tay đè lên cái đầu đang căng đau:

- Nếu như gần về phía nam hơn so với đầm lầy Choker, vậy cũng chỉ có…

- Tất cả mọi người xốc lại tinh thần cho ta!

Chưa đợi hắn kịp nói xong, Thuram bỗng nhiên xuất hiện ở giữa boong tàu, đồng thời ngắt lời hắn:

- Báo cho các ngươi biết một tin tức tốt, chúng ta sắp đến nơi rồi, thu dọn hành lý của các ngươi cho xong đi, chuẩn bị xếp hàng xuống thuyền. Nhớ kỹ, lần này kẻ nào rơi xuống biển thì chẳng có ai đến vớt các ngươi nữa đâu!

Zimbardi chống thẳng người dậy, nhìn về phía bên ngoài mạn thuyền, bên bờ toàn một mảnh trơ trọi, không thấy dáng vẻ ốc đảo gì đâu cả. Mà ở nơi xa xa, trên mặt biển cuồn cuộn bọt nước và cột khói bốc lên xác nhận suy đoán của hắn.

Chỉ có một nơi mới có thể có cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi như thế này.

Mũi đất Endless - vùng đất lưu đày của người Mojin.

Càng ngày càng có nhiều người Sand phát hiện có gì đó khác thường, đám người trên boong tàu trở nên xôn xao bất an.

- Nơi này vốn không phải là thung lũng Blackwater! Osha đã lừa chúng ta!

- Tại sao lại muốn đưa chúng ta đến mũi đất Endless chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn đưa bọn ta đến vứt bỏ ở nơi này sao?

- Ta muốn về, cầu xin ngươi, để bọn ta quay về đi!

- Tất cả im lặng hết cho ta!

Đến lúc này, Thuram đã không còn có ý định giấu diếm nữa:

- Ta đã từng nói đích đến của chuyến đi này là thung lũng Blackwater khu vực Trung bộ hay sao? Sông nhánh của thung lũng trải rộng về phía nam, tất nhiên cũng bao gồm cả khu vực mũi đất này. Bất kể nhánh sông Styx nào cũng bắt nguồn từ thung lũng rồi kéo dài trải rộng, chẳng lẽ không phải sao?

Đúng là giảo biện mà! Zimbardi tức giận nghĩ, nếu như ngay từ đầu nói muốn với vùng đất lưu đày để làm việc, chỉ sợ sẽ không có mấy người xin báo danh.

- Không một ai sẽ bị vứt bỏ ở nơi này, bất kể là người thuộc thị tộc Osha hay là người Greyfort cũng sẽ ở lại nơi này cùng các ngươi!

Thuram giơ cánh tay lên, lớn tiếng nói:

- Nghe cho kỹ đây, từ hôm nay trở đi, mũi đất Endless không còn là tuyệt cảnh dành cho phạm nhân lưu vong nữa, mà là một thành trấn mới! Đây là mệnh lệnh của đại tù trưởng!

Bình Luận (0)
Comment