Thành trấn mới… xây ở nơi này sao?
Dường như Zimbardi không thể tin nổi vào tai mình. Càng đi về phía nam sông Silver càng nhỏ đi, đến nhánh sông từ thung lũng Blackwater cũng gần như bị cát vàng hoàn toàn nuốt chửng, đây cũng chính là nguồn gốc của vùng đất lưu đày.
Không có nước và ốc đảo, phải làm sao để sinh tồn bên trong sa mạc rộng lớn mênh mông này?
Người Sand trên cả thuyền đều vì lời nói của Thuram mà xôn xao không thôi, không chỉ một người đưa ra lời nghi hoặc như hắn.
- Không có nước, chúng ta có thể tự mình tạo.
Thuram lớn tiếng đáp lời:
- Trước đó, quân tiên phong đã tìm được một nơi có thể dùng làm nguồn nước, đợi lát nữa các ngươi xuống thuyền là có thể nhìn thấy.
Tiếng xôn xao chẳng những không lắng xuống mà ngược lại càng trở nên to hơn.
- Tạo?
Có người hét lên:
- Tạo làm sao chứ?
- Sông Silver là do Đất Mẹ ban ân, chúng ta làm sao có thể làm được như thế chứ?
- Tam thần ở trên cao, chỉ có sứ giả thần linh mới có thể biến sa mạc trở thành ốc đảo…
- Nếu không làm được, chúng ta còn có thể trở về Nam cảnh không?
- Đúng đấy, ngươi sẽ không định bỏ lại bọn ta ở nơi này, một mình chạy về đấy chứ?
Đối mặt với sự chất vấn của đám người, lần đầu tiên Thuram xuất hiện sự do dự. Zimbardi để ý thấy hắn lén lút nhìn trộm người Greyfort sau lưng, lúc này mới cắn răng tức giận quát lên:
- Đại tù trưởng không gì không làm được, hắn nói có thể bồi dưỡng nên thì nhất định có thể tạo nên, các ngươi chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được! Hơn nữa, đại nhân Silvermoon đã hứa hẹn, nếu như không thể nào thực hiện được việc này, các ngươi không chỉ có thể sớm trở về cảng Greenwater, có thể được nhận trọn vẹn tiền thù lao ba tháng!
Nói đến đây, hắn vỗ vỗ cái roi ở bên hông:
- Nếu có người muốn lười biếng thì chuẩn bị nếm thử mùi vị của roi sắt đi!
Thì ra là thế… Zimbardi ý thức được Thuram không phải là người chỉ huy đội ngũ lần này. Những người Greyfort đứng ở phía sau mặt không biểu cảm mới thật sự là chủ nhân.
Trong cuộc quyết đấu thần thánh, hắn không chỉ một lần nghe nhắc đến nhóm người lớn mạnh này. Khác với Nữ vương Greenwater, dù có tác chiến chính diện, bọn họ cũng hoàn toàn không thua kém gì võ sĩ thị tộc lớn. Nhưng nơi này là mỏm đất Endless, xem như bọn họ có thể đánh bại chó giữ nhà trong vòng một đêm đi nữa thì đối với cả biển cát vô biên vô tận mà nói cũng chẳng qua chỉ là một hạt cát chẳng hơn.
Mặc kệ là người Bắc quốc, hay là đại tù trưởng, chỉ sợ đều đã đánh giá quá thấp uy lực từ sa mạc.
Đáng tiếc, người trên thuyền đã không có nhiều sự lựa chọn nữa.
Khoảng chừng sau nửa tiếng, thuyền Stone chậm rãi tiến gần đến bờ. Zimbardi định lê thân người bủn rủn mỏi mệt đi xuống thuyền, đến tận khi hai chân rơi xuống bờ cát mềm mịn, hắn mới cảm nhận được sự nhẹ nhõm đã lâu không có.
Thế giới cuối cùng chẳng cần phải di chuyển không ngừng.
- Xem kìa, đó là cái gì vậy?
Muri chỉ về phía sâu bên trong lục địa:
- Tháp canh?
Hắn thuận mắt nhìn theo đối phương, chỉ thấy một tòa khung sắt màu đen dựng lên bên trong bãi cát vàng, nhìn qua cũng không cách bờ biển bao xa cả. Trên đỉnh tháp treo lá cờ xí hai mặt đang tung bay phấp phới, một mặt đỏ tươi, mặt còn lại hình như được thêu hoa văn phức tạp.
Nếu là bình thường, Zimbardi nhất định sẽ suy nghĩ lung tung tại sao cô gái chỉ mới trò chuyện ngẫu nhiên đôi câu cứ luôn kè kè bên cạnh mình. Nhưng bây giờ hắn đã không còn hơi sức đâu đẻ suy nghĩ đến vấn đề này:
- Có người… đã từng tới nơi này trước?
- Chúng ta đi xem thử đi.
- Đợi đã.
Hắn lắc đầu:
- Chờ đại nhân Thuram hạ chỉ thị rồi đi sẽ tốt hơn.
Ký ức về mấy người Sand bị rơi xuống nước vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Zimbardi. Hắn không mong rằng ý trung nhân của mình phải chịu trừng phạt roi sắt ở trước mặt mọi người.
- Muri, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!
Người cùng tộc dần xúm lại gần:
- Zimbardi, ngươi cũng ở đây sao?
- Ta còn tưởng rằng ngươi nôn trên thuyền đến ngất xỉu luôn rồi chứ.
- Ha ha ha…
Lời đó khiến xung quanh vang lên một tràn cười khẽ.
Zimbardi cảm thấy khó chịu, cúi đầu xuống, hắn đúng là một kẻ yếu đuối trong tộc, bất kể là sức mạnh hay là lòng can đảm. Bình thường bị mọi người trêu ghẹo một chút còn đỡ, nhưng trước mặt Muri, hắn lại chợt cảm thấy da mặt hơi nóng lên. Thực tế là trong mấy ngày lênh đênh trên biển này, biểu hiện của hắn còn chẳng bằng Muri.
- Xem kìa, đằng kia có một tòa tháp bằng sắt!
- Bọn họ làm thế nào mà có thể đem thứ nặng nề như vậy đến được nơi này?
- Chắc là bằng thuyền nhỉ? Ta nghe nói người Greyfort có con đường thủy nối thẳng đến mũi đất Endless đấy.
- Đêm nay chúng ta sẽ hạ trại ở nơi đó sao?
- Chắc là thế rồi, ốc đảo càng nguy hiểm hơn mũi đất Endless nhiều, đến đêm nhất định phải có người canh gác.
Thị tộc Fishbone tổng cộng có đến hơn hai mươi người, được xem là nhóm thị tộc ít người nhất trong các thị tộc nhưng với quy mô này đã được xưng tụng là thanh tráng tẫn xuất. Trong đó có một gã đồng lứa tên là Carlone khá nổi bậc, dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú, không chỉ có thân thủ tốt mà còn được tộc trưởng yêu thích, vừa lên tiếng đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người:
- Ta từng tham gia đợt áp giải lưu vong cùng với thành Ironsand, ở nơi đây bất kể là côn trùng sa mạc hay là bọ cạp độc đều lớn hơn ở ốc đảo nhiều. Thậm chí cả những con bọ cạp khổng lồ bọc thiết giáp được đồn đại là chúa tể địa cầu cũng hoạt động ở khu vực này, vì vậy mọi người nhất định phải đề cao cảnh giác. Đến lúc đó, dựng lều càng gần đám người Greyfort càng tốt.
- Ngươi cảm thấy những lời đại nhân Thuram nói có là thật không? Đại tù trưởng thật sự có thể tạo ra nước trong sa mạc sao? - Có người hỏi.
- Tám chín phần mười là không thể.
Carlone chậc lưỡi trả lời:
- Nếu hắn thật sự có năng lực như thế, không cần tiến hành quyết đấu thần thánh cũng có thể trở thành kẻ thống trị sa mạc, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện.
- Vậy chúng ta nên làm gì đây?
Mọi người không nhịn được trở nên rối loạn haong mang.
- Yên tâm, đại tù trưởng sẽ không hao tổn hơi sức lớn đến mức này chỉ để ném chúng ta đến mảnh đất lưu đày.
Giọng nói bình tĩnh của hắn lộ ra sự tự tin:
- Hành động lần này có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời củ hắn mà thôi. Chờ sau khi người Greyfort phát hiện không thể nào thực hiện được thì công việc của chúng ta cũng sẽ kết thúc. Còn về thù lao ba tháng, Osha không thể nào gánh nổi!
- Đúng thế, nếu không ai lại đi tin tưởng bọn họ chứ!
- Ngươi nói thế thì ta yên tâm rồi, chỉ cần có thể quay về là được.
Người trong tộc nhao nhao gật đầu, chỉ có Zimbardi là không phụ họa theo, trong lòng hắn thầm đồng ý với nửa câu đầu của Carlone, nhưng nửa phần sau thì vẫn còn đang suy xét lại. Người Greyfort đúng là rất xem thường sa mạc, kế hoạch muốn biến mũi đất Endless trở thành thành trấn đã định trước sẽ thất bại. Nhưng nhìn đám binh sĩ mặc đồng phục thống nhất, tư thái nghiêm trang, dường như hắn cảm nhận được đại tù trưởng không chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Lúc này đã có người bắt đầu di chuyển hướng về phía tòa tháp sắt kia, đội ngũ trở nên phân tán. Còn Thuram thì đang trò chuyện với đám người Greyfort cái gì đó, hình như còn chả quan tâm đến tình hình phía bên này.
- Chúng ta cũng đi qua đi?
Người trong tộc đề nghị.
- Nói đúng đấy.
Carlone gật đầu.
- Nếu đúng thật phải hạ trại ở gần tòa tháp sắt, đến bên đó sớm một chút còn có thể cướp được một vị trí tốt, mọi người đi theo ta.
Hắn còn cố ý nhìn về phía Muri một cái:
- Cần ta cầm túi hành lý giúp ngươi không?
Muri do dự trong chốc lát, lắc đầu nói:
- Zimbardi nói tốt nhất nên đợi đại nhân Thuram hạ lệnh rồi hẵng đi… Không phải trước đó hắn luôn nhấn mạnh phải tuân thủ kỷ luật hay sao?
- Chúng ta cũng đâu có ỳ trên thuyền không xusoogn, đến cả chuyện này hắn cũng muốn quản hay sao?
- Zimbardi, không phải là ngươi sợ mũi đất Endless đấy chứ?
- Nói không chừng bây giờ hắn còn đang bị chóng mặt đấy.
Tên tộc nhân trước đó trêu chọc hắn lại buông lời chế giễu hắn lần nữa.
- Ta chỉ lo rằng…
Zimbardi ngẩng đầu, vừa định biện bạch vài câu thì tiếng huýt sáo dồn dập ngắt ngang cuộc trò chuyện của đám người.
- Tất cả mọi người, lập tức tập hợp!
Trước đó Thuram còn làm như không nhìn thấy đám người rời đi, chẳng biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt đông đảo thị tộc, hắn duỗi ba ngón tay ra, nhếch miệng cười giễu, nói:
- Ta chỉ cho các ngươi thời gian ba nhịp thở, sau này trễ một nhịp thì phạt một roi. Đây là bài học thứ hai ta dành cho các ngươi, nhớ kỹ cho ta!