Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 814

Chương 814
Chương 814

- Tà thú chạy! Chúng nó chạy hết rồi.

Trận địa nổ ra tiếng hoan hô, những tà thú vốn tụ tập ở lối ra vào đông đúc như thủy triều, giờ đây chỉ để lại những mảnh thi thể. Xạ thủ phung phí bóp cò súng, mới phát hiện khớp ngón tay đã tê dại vì chấn động, nòng súng chưa kịp giảm xóc đã hơi đỏ lên, theo quy tắc bắn súng, hiển nhiên đã xem như bị hỏng.

- Nhìn có vẻ đặc biệt đáng sợ nhưng chiến đấu thì cũng chỉ đến thế thôi.

- Còn không đáng sợ bằng thần phạt quân của Giáo hội.

- Đến cùng thì cũng chỉ là một đám dã thú thôi.

- Các ngươi đang nói bậy bạ gì đó, dã thú? Ngươi có thể dùng cung săn bắn chúng không? Ba năm trước, thứ này còn quậy đến nổi Tây Cảnh không có ngày nào được yên, là nhờ bệ hạ thay đổi tất cả, có hiểu chưa!

- Dạ, dạ, đội trưởng!

- Còn có thời gian để ăn mừng, chi bằng đi đổi khẩu súng mới đi, thật là.

Edith đứng ở phía sau, nhìn về phía các tướng sĩ đệ nhất quân bận rộn nhưng không mất trật tự, lộ ra vẻ trầm tư. Kể từ khi đi theo quân đội của Roland giao dịch buôn bán và sau khi tham gia vào chiến dịch chặn đánh Giáo hội, cô vẫn luôn suy nghĩ, nếu mình là chỉ huy thì phải làm gì để phát huy uy lực của hỏa lực đến mức cao nhất.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là một đội quân hoàn chỉnh, phương thức chiến đấu hoàn toàn khác với nhóm lính đánh thuê, muốn quên được kinh nghiệm lĩnh quân xung phong trước kia, dựa vào vũ khí tinh vi và bản lĩnh cá nhân để giành chiến thắng là không dễ gì. Nhưng khi ý thức được đội kỵ sĩ hoàn toàn không thể đối kháng với quân đội, nàng dứt khoát từ bỏ kinh nghiệm và sở trường của mình mà thay vào đó là cẩn thận quan sát mọi hành động của bệ hạ. Trải qua nghiệm chứng bằng trận thực chiến hôm nay, nàng phát hiện suy nghĩ của mình về cơ bản là đúng.

Đặc điểm đáng chú ý nhất của vũ khí là chúng có thể tiêu diệt đối thủ với hiệu quả cực cao ở những nơi mà đối phương không thể tiếp cận, hơn nữa không cần lo lắng vấn đề tiêu hao thể lực của quân ta. Thế nên không gian bắn càng hẹp thì hỏa lực càng dày đặc, chỉ cần tiếp viện kịp thời thì có thể bắn từ sáng đến tối không ngừng nghỉ.

Chỉ cần ba bốn gã kỵ sĩ xung phong tiền tuyến đã có thể hạ gục hai lớp binh sĩ. Việc bố trí ba khẩu súng máy không phải vì không thể có nhiều hơn, mà là vì số lượng đạn hạn chế. Nhưng ngay cả như vậy, hỏa lực mạnh mẽ cũng đủ khiến chủng hỗn hợp nửa bước khó đi, không cần nhắm mục tiêu, cũng không cần hao phí thể lực, chỉ cần bóp cò súng là được. Khi kẻ địch quá dày đặc, nàng thậm chí còn nhìn thấy nòng súng dính đầy máu.

Nếu đổi lại là bệ hạ đến chỉ huy thì cũng chưa chắc đã tốt hơn thế này.

Điều duy nhất khiến nàng không thể đoán được là hành vi của tà thú.

Rõ ràng là kẻ địch có trí thông minh cơ bản nhất, nhìn thấy có vẻ khó có thể tấn công vào trong hang, không ít chủng hỗn hợp quanh quẩn ngoài cửa hang, thỉnh thoảng kêu lên mấy tiếng, nhưng vẫn không tiến lên, giống như đang bị tà thú điều khiển đi chịu chết. Nhưng vì sao dù cho đã có suy nghĩ của mình nhưng vẫn phục tùng chỉ thị của quái vật? Không giống như lãnh dân trung thành với lãnh chúa, giữa hai bên có mối quan hệ nuôi dưỡng và bảo vệ, nhưng tà thú hiển nhiên không cần duy trì mối quan hệ như vậy, chỉ cần trốn vào vùng hoang vu là có thể tự sống, chứ không cần phải giống như con người, không thể tồn tại khi tách rời quần thể.

Chẳng lẽ tà thú và giọng nói điều khiển kia có một mối liên hệ nào đó mà nàng không thể hiểu được, mối liên hệ này thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh tồn?

Nàng thật sự rất khó để tưởng tượng ra chuyện này.

Hoặc đợi cho đến khi cuộc tìm kiếm kết thúc, đến hỏi ý kiến ​​của bệ hạ Roland, Edith nghĩ.

Bây giờ thành Neverwinter vẫn không một ai hết ngạc nhiên với nàng, hay nói cách khác là không lý giải được suy nghĩ của nàng, chỉ có bệ hạ là người duy nhất... Loại lý giải này không liên quan đến tính cách của nàng, mà là suy nghĩ của nàng. Mỗi khi nói chuyện với hắn, nàng không tự chủ được mà nghĩ: tư tưởng của một người có thể rộng lớn đến mức nào?

- Tiểu thư Edith, lần này ngài thật sự đã giúp đỡ rất nhiều…

Giọng nói của Brian cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt đầy cảm kích của sĩ quan trẻ tuổi:

- Chờ đến khi làm báo cáo hậu chiến, tôi nhất định sẽ báo cáo đầy đủ công lao của ngươi lên bệ hạ!

- Đó chỉ là những gì ta nên làm.

Edith cười:

- Hơn nữa lúc ấy tôi không chắc nó sẽ hiệu quả, ngươi cũng không cần phải đề cập đến kiến nghị của ta trong báo cáo...

- Như vậy sao được!

Brian lắc đầu nguầy nguậy:

- Bệ hạ đã nói, quân đội là nơi chỉ nhìn vào kết quả, không nhìn vào quá trình. Thắng lợi chính là thắng lợi, nếu ta giấu diếm công lao của ngươi thì khác gì một tên trộm. Cũng bất công với ngươi!

- Thôi được rồi…

Trân châu Bắc địa nhún vai:

- Nếu ngươi đã cố chấp như thế.

- Tất nhiên rồi.

Hắn dừng lại một lúc, sau đó đứng nghiêm chào kiểu quân nhân:

- Ngoài ra hiện tại ta đã hiểu, sự tín nhiệm mà lúc trước ngài nói có ý nghĩa gì. Đệ nhất quân cảm tạ đề xuất của ngài, tiếp theo ta có rất nhiều việc phải làm, xin thứ lỗi ta không tiếp chuyện được nữa.

Nhìn bóng lưng của doanh trưởng súng kíp rời đi, Edith chợt hiểu ra tại sao bệ hạ lại chọn một đội trưởng tuần tra biên cương giữ chức vụ quan trọng trong quân đội. Chiến công là cơ sở để các kỵ sĩ có thể yêu cầu phần thưởng với lãnh chúa, cũng là thứ mà họ muốn chia sẻ với người khác nhất. Còn về việc giả mạo và báo cáo sai sự thật thì có là thân tín của nàng cũng không thể ngăn cản được.

Mặc dù trong việc nhỏ đệ nhất quân có nhiều bất đồng, nhưng nhìn chung việc thăng chức và khen thưởng vẫn đang dựa vào công trạng, hơn nữa nàng cũng không phải là người của quân đội, cho dù đối phương hoàn toàn giấu diếm việc này thì nàng cũng không thể chủ động mách với bệ hạ. Chỉ vì một câu tuân thủ nghiêm ngặt công bằng chính trực mà có thể thản nhiên chia sẻ lợi ích với người khác, cựu đội trưởng đội tuần tra còn giống một kỵ sĩ hơn hầu hết các kỵ sĩ.

Trung thành với bệ hạ, bản chất ngay thẳng, đây có lẽ mới là lý do tại sao Roland lại giao cho hắn nhiệm vụ quan trọng. Khả năng chỉ huy và trình độ kiến ​​thức có thể trau dồi, nhưng tính cách rất khó để thay đổi. Edith đã sớm nhận ra điểm này, tinh thần và khí thế của đệ nhất quân của bệ hạ hoàn toàn khác biệt với những kỵ sĩ trước đây, có thể xưng là xán lạn hẳn lên. Vứt bỏ quyền lực của quý tộc, chỉ chọn dân thường gia nhập quân đội, sau đó phối hợp với giáo dục tư tưởng được trộn lẫn trong sách giáo khoa sơ cấp, đó là mấu chốt để tạo nên đội quân này.

Mà hiện tại, nàng coi như là đã để lại tên của mình trong quân đội.

......

Nửa ngày sau, Roland mới nhận được tình báotình hình đã bớt căng thẳng, lúc này một trăm viện binh lúc đầu được điều động khẩn cấp đã lên thuyền khởi hành, phía sau nhiều viện binh đang thu dọn đồ đạc chờ lệnh xuất phát. Ngay cả người của Liên minh Phù thủy - Annie, Broken Sword mới đến cũng đã sẵn sàng hỗ trợ. Từ tòa thị chính đến đệ nhất quân, toàn bộ thành Neverwinter như gặp đại địch, còn khẩn trương hơn như thể mình mới là bên bị tà thú tấn công, nhưng cuối cùng lại là một hồi sợ bóng sợ gió.

Người truyền tin vẫn là Maisie, nhìn cái người ngẩng cao đầu, miệng khẽ nhếch kia, Roland có chút dở khóc dở cười. Hắn lấy vài miếng thịt bò khô trong ngăn kéo vẩy lên bàn, người nọ lập tức vui vẻ ăn.

Thế nhưng vì lo cho sĩ khí nên cuối cùng hắn đã không ra lệnh cho đội tiên phong nửa đường rút lui, mà thay thế đoàn người Annie xuất phát con thuyền chở khách theo kế hoạch ban đầu bằng Soria và Asha, để triển khai cuộc thăm dò toàn diện khu di tích tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment