Trước mắt Nightingale trở nên thoáng đãng.
Những tà thú khác sau khi chứng kiến cảnh tượng kinh ngạc này thì do dự, không còn điên cuồng xông lên phía trước chặn đường của nàng nữa, mà chỉ dừng lại gầm gừ, như thể chúng sợ nàng vậy.
Những chủng hỗn hợp này cảm thấy sợ hãi.
Con quái vật treo trên nóc vùng vẫy xúc tu và gầm lên giận dữ, nhưng lời thúc giục này chẳng có tác dụng gì mấy, con liêm đao quái duy nhất tuân theo lệnh của nó đã lực bất tòng tâm... gần như chúng chỉ còn ba con sống sót, chẳng thể đe dọa hành động của Nightingale được nữa, tuyến phòng ngự chặt chẽ giờ đã vỡ thành từng mảnh.
Không có kẻ địch nào có thể ngăn cản nàng nữa.
Nightingale cố gắng tập hợp lượng ma lực ít ỏi còn lại trong cơ thể và lao về phía giữa đỉnh nóc.
Khi khoảng cách ngày càng gần, cuối cùng nàng cũng hiểu được hai từ “dị dạng” mà Fran nói có nghĩa là gì.
Tuy nói đối phương là sinh vật, nhưng thật ra nó chỉ là một đống nội tạng lộ ra ngoài mà thôi, không có da cũng như mô cơ, ruột phủ đầy mạch máu, xúc tu và các cơ quan không thể gọi tên. Chúng xếp chồng lên nhau trông vô cùng gớm ghiếc và đáng sợ.
Ý định ném thuốc nổ vào miệng con quái vật hiển nhiên là không thể thực hiện. Nightingale dời mắt đến một khối “túi thịt” đang không ngừng lúc nhúc. Dù không biết đó có phải là cơ quan chí mạng của quái vật hay không, nhưng ít nhất vị trí của nó cũng dễ tấn công hơn ruột nhiều, hơn nữa nó còn có ánh sáng rực rỡ của ma lực chuyển động xung quanh, cho nổ thuốc nổ chắc chắn sẽ gây ra nhiều sát thương hơn.
Mặc dù có hơi mạo hiểm nhưng nàng đã không còn cơ hội thử lại.
Trận này phải đánh ra một kích chí mạng.
Càng đến gần mục tiêu, Nightingale càng có thể cảm nhận được kích thước khổng lồ của nó, khối ruột phức tạp kích thước cỡ bằng một ngôi nhà, các cơ quan khác lại xếp chồng lên nó như một thành lũy.
Thế nhưng thành lũy này là vật sống.
Thấy liêm đao thú không thể ngăn nàng lại được nữa, con quái vật đã tự mình hành động.
Cơ thể nó bắn ra vô số xúc tu nhỏ dài, cố gắng ngăn cản Nightingale đến gần mình. Một số xúc tu như roi thép quất một cái có thể khiến tảng đá vỡ thành nhiều mảnh; loại công kích này cũng không quá khó đối phó, chỉ cần chú ý đến những thay đổi của xúc tu, lợi dụng những “mảnh vỡ” tùy cơ ứng biến mà tránh né là có thể xuyên thủng tuyến phòng ngự này.
Loại khác lại phức tạp hơn nhiều. Một số xúc tu ẩn chứa ma lực và có thể thi triển ra các khả năng lực nhau, những chùm ánh sáng màu sắc rực rỡ đặc biệt bắt mắt trong thế giới đen trắng. Nightingale cũng không muốn nhận thử một đòn, chỉ có thể tận lực né tránh nó, tranh thủ tiêu hao hết ma lực của nó.
Cũng may khoảng cách giữa hai bên chưa đến mức một trời một vực.
Sau một hồi lên lên xuống xuống, nàng đạp lên cơ thể to lớn của con quái vật, nó gầm lên giận dữ không thôi, nhưng vì sợ khiến bản thân bị thương nên nó không dám tùy tiện tấn công bằng xúc tu của mình. Nightingale nhất thời cảm thấy áp lực giảm bớt rất nhiều, nàng mở balo không chút chần chừ, lấy một hộp thuốc nổ ra, lao thẳng về phía túi thịt.
Động tác tiếp theo gần như được thực hiện liền mạch lưu loát: rút kíp nổ, mạo hiểm nhét thuốc nổ đang bốc khói từ balo vào túi thịt, sau đó xoay người trong biển sương mù, nhảy tứ dưới đất lên không trung rồi đập hai chân thật mạnh xuống đất, cả cơ thể giống như một mũi tên đã rời cung, lao về phía hồ nước ngầm đầy xoáy nước.
Con quái vật cũng phát hiện ra chuyện này, dường như nó không thể hiểu tại sao kẻ thù trăm phương nghìn kế tiếp cận rồi lại chẳng làm gì, cứ thế dừng tay rồi bỏ đi. Về phần thứ lấy ra từ balo, nó không cảm nhận được sự đe dọa nào cả. Nhất thời nó thậm chí còn quên truy đuổi mụ phù thủy đang nhanh chân chạy trốn, tất cả xúc tu đều sững sờ ngây ra.
Giữa không trung, nơi không thể mượn lực là nơi nguy hiểm nhất trong màn sương mù, một khi chạm vào xúc tu thì kết cục sẽ là ngũ mã phân thây. Do đó, Nightingale đã dừng tay giữa đường, nhân tiện thủ thế trên đầu quái vật.
Không hiểu sao lúc này nàng chợt nhớ đến Roland.
Khi thí nghiệm sức mạnh của thuốc nổ, hắn thường quay lưng về phía thừ nghiệm, hoa mỹ nói rằng dũng sĩ chân chính sẽ không quay đầu. Mặc dù việc đó luôn khiến nàng và Agatha liếc mắt xem thường, nhưng hắn lại rất thích thú, như thể hoàn thành một nghi thức mà chỉ có hắn mới hiểu nổi.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Nightingale không khỏi nhếch khóe miệng.
Nhưng hiện tại, nàng cũng không muốn bắt chước dáng vẻ của đối phương.
Thật ra không liên quan gì đến việc có phải dũng sĩ hay không.
Chỉ là nàng muốn nhìn thấy cảnh tượng con quái vật bị nổ tung thành từng mảnh.
Ngay ranh giới giữa hồ nước và sông ngầm, âm thanh va chạm trở nên rõ nét, không gian tối đen một đột nhiên lóe lên chùm ánh sáng đỏ rực!
Dưới mặt đất nơi mặt trời không thể chiếu đến, chùm sáng này không khác gì ánh bình minh, bóng tối nhanh chóng tan đi, để lại cái bóng đen dài sau lưng mọi vật, lần đầu tiên gợn sóng trên mặt hồ phản chiếu ánh sáng.
Tiếp theo sau đó là một tiếng nổ kinh hoàng...
Trong phút chốc cả hang động rung chuyển!
Nightingale tinh tường nhìn thấy dưới ánh lửa rực cháy, thân thể con quái vật co rút dữ dội, như thể phải chịu thống khổ rất lớn. “Trăng đỏ” bao trùm trên đỉnh đầu đột nhiên thiếu mất một nửa, cơ quan phun ra như núi lửa dâng trào, khu vực gần vụ nổ dấy lên từng trận lửa lớn, khói đặc cuồn cuộn tỏa ra.
“Phù phù!”
Sau đó nàng rơi vào trong nước.
Nháy mắt thế giới trở nên an tĩnh, chỉ còn lại tiếng tim đập bình bịch.
Xoáy nước xoay cực nhanh tạo thành một hố đen sâu không thấy đáy dưới thân nàng, lực hút lớn như một bàn tay khổng lồ cố gắng kéo nàng xuống vực sâu, đối mặt với sức mạnh như vậy, bất kỳ sự giãy giụa nào cũng là vô ích.
Cũng may Nightingale có chuẩn bị từ trước.
Nàng phóng ra chút ma lực cuối cùng, lại triệu hồi sương mù lần nữa, sau đó mượn lực từ dây trắng xoay vòng vòng để nhảy ra khỏi mặt nước như leo cầu thang.
Đến lúc này, ma lực trong người nàng đã hoàn toàn cạn kiệt, di chứng của việc sử dụng ma lực quá độ bắt đầu xuất hiện, cơn đau đầu và chóng mặt dữ dội đâm thẳng vào não, chân tay không khống chế được mà run rẩy, khiến nàng không thể kiểm soát được cơ thể mình nữa.
Giãy dụa trèo lên bờ hồ, Nightingale đã mất hết sức lực để di chuyển, trước khi ý thức tan biến, nàng nhìn thấy một con sâu mềm phá tường chui ra, theo sau đó là một hình bóng màu vàng lao về phía nàng.
......
- Nightingale... Ngươi không sao chứ?
Fran lo lắng hỏi.
- Không có gì đáng ngại, chỉ là cạn kiệt ma lực thôi.
Agatha kiểm tra sơ qua rồi giao nàng cho phù thủy thần phạt:
- Ngươi cõng nàng đi, chúng ta nhanh chóng rút lui khỏi chỗ này.
Sau khi Nightingale cố ý bỏ đi, tất cả mọi người đã quyết định chỉ cần tiếng nổ vang lên, bất kể tình huống nào họ cũng phải lao đến tập hợp với nàng, phòng ngừa nàng bị chôn lấp. Thế nên tất cả lương khô đều chui tọt vào bụng Fran, mặc dù không thể đảm bảo tìm ra một lối thoát cho các nàng, nhưng ít nhất cũng có thể cùng họ bò đến điểm hạ trại đã định.
Thế nhưng không ngờ hiệu quả của vụ nổ lại tốt đến thế, sau khi tiếng nổ ầm ầm qua đi, không chỉ sâu mềm đang cố gắng xuyên qua tường đá ngừng hành động mà những tà thú khác cũng bỏ chạy tán loạn.
- Giao cho ta đi.
Elena ôm lấy Nightingale đang hôn mê bất tỉnh, sau trận chiến này, những di dân ở Taquila rõ ràng đã kính trọng mụ phù thủy tóc vàng hơn trước.
- Không định đập thêm vài nhát à?
Lightning nhìn con quái vật đang giãy dụa vặn vẹo trên đỉnh, không cam lòng nói:
- Có vẻ như nó chưa chết đâu.
- Đuổi chó đến đường cùng là chuyện nguy hiểm nhất, hơn nữa tối đa ngươi cũng chỉ mang theo được một hộp thuốc nổ lên đó thôi, vẫn là không nên mạo hiểm này.
Agatha trầm giọng trả lời:
- Đợi đệ nhất quân tập hợp xong, sớm muộn gì nó cũng chỉ còn đường chết thôi.
- Vậy... Được rồi.
Cô gái nhỏ do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Ngay khi mọi người chuẩn bị rút lui, con quái vật đột nhiên gào thét, cùng với đó là chuỗi âm thanh nặng nề trầm đục, mặt hồ đột nhiên thay đổi.
Dưới ánh lửa bập bùng, một bộ xương thật lớn nhô lên khỏi mặt nước, giơ vuốt xương về phía đỉnh. Dù cho đang đứng trong dòng nước chảy xiết thì nó vẫn vững vàng.
Con quái vật nới lỏng các xúc tu cố định cơ thể rồi rơi thẳng từ trên đỉnh xuống, vừa vặn rơi ngay vào bộ xương. Bộ xương chìm xuống khơi dậy từng cuộn sóng, lượng lớn nước hồ trào lên bờ, thậm chí cả dòng sông ngầm cũng bắt đầu chảy ngược. Sau đó vuốt xương khép lại, bao con quái vật vào như xương sườn, rồi từ từ chìm vào trong hồ nước. Khoảnh khắc ngọn lửa trên thân nó tiếp xúc với mặt nước, từng luồng khói trắng bốc lên cuồn cuộn, tản ra một mùi khét hôi thối gay mũi.
Ngay lúc đối phương biến mất, mọi người đều nhìn thấy trên người nó là những đôi mắt rậm rạp. Dù rằng một nửa đã biến mất, nhưng những đôi mắt còn vẫn lộ ra hận ý nồng đậm không thèm che giấu.
Sau đó, hồ đầy xoáy nước nhấn chìm bóng dáng của con quái vật như thể nó chưa từng xuất hiện.