Nightingale phát hiện mình đoán không sai.
Phần lớn các chủng hỗn hợp không thể phán đoán được trực tiếp vị trí của nàng, số leo lên vách núi để chặn nàng được thì lại càng ít. Kiểu đang bay giữa không trung mà tự nhiên “hạ cánh” xuống tuy trông khá ngầu nhưng cứ như mũi tên mất đầu vậy, chỉ cần đứng nguyên không chuyển động thì sẽ khó mà gây nguy hiểm cho cô.
Thứ duy nhất có thể nhìn thấy nàng là chỉ có bọn dị thú lúc nào cũng giơ bộ móng vuốt như lưỡi liềm trước người thôi. Bọn chúng chuyển động cơ thể cường tráng của mình, phần bụng có rất nhiều cái chân như đinh cắm vào trong đá vậy, khiến bọn chúng có thể tự do đi lại trên vách đá. Nhận được sự chỉ thị của quái vật, bọn chúng đều tụ tập lại ở trên đỉnh động, ngăn giữa nàng và các ma nhãn canh gác.
Không cần nghi ngờ gì, những kẻ địch này chính là trước ngại vật đầu tiên mà cô phải vượt qua.
Khoảng không rộng lớn trở thành chiến trường của một mình Nightingale, cảm giác một mình chiến đấu này đã lâu rồi không xuất hiện.
Trước kia, nàng một mình đi dưới màn đêm, báo thù những kẻ quý tộc không chuyện gì không làm kia. Đến khi Wendy tìm được tung tích của Hội Cộng Trợ thì nàng mới thoát được cuộc sống như vậy.
Nhưng mà cảm giác bây giờ khác hoàn toàn với lúc lăn lộn ở Silverlight City.
Cho dù nàng chỉ có một mình, thế nhưng lại không có chút chán nản và thù hận nào cả. Nàng không phải chịu sự áp bức và uy hiếp của người khác nữa mà đang tự nguyện tham gia vào trận chiến nguy hiểm này.
Trách nhiệm phải bảo vệ đồng đội khiến ngọn lửa trong lòng nàng bùng cháy.
Hơn nữa Nightingale không thấy cô độc, trên người nàng là bộ đồ bảo hộ được Soria chế tạo đặc biệt, trong túi là thuốc nổ Akesha chế tạo, cây súng trên eo là do chính tay Roland thiết kế, bên trên còn được khắc chữ “Gửi Veronica.”
Những thứ này đều nàng cảm thấy mình đang ở chung với mọi người.
Khi những dòng suy nghĩ của nàng đang hoạt động, khoảng cách giữa hai bên đang ngày càng rút ngắn lại. Kẻ địch dần hoàn thành thế trận bao vây, chúng giơ lưỡi liềm, đi về phía nàng.
Tổng cộng có mười sáu con.
Nightingale rút cây súng ra, rút chốt an toàn ra. Khi con dị thú xông lên đầu tiên cách nàng chỉ khoảng vài bước, nàng thoát ra khỏi đám sương mù và đồng thời bóp cò.
Đối phương cũng vồ đến vào khoảnh khắc đó.
Cái đuôi mạnh mẽ và những cái chân đó cho nó tốc độ và khả năng bộc phát đáng sợ. Cú đánh đó cứ như động vật ăn thịt vồ con mồi của nó vậy, gần như là hoàn thành trong chớp mắt.
Thay vì nói viên đạn đã bắn về phía nó, không bằng nói nó đã xông vào viên đạn.
Cho dù bị bắn trúng, nó vẫn còn dư lực để khiến Nightingale bị thương nặng. Thế nhưng nàng đã có chuẩn bị từ trước rồi.
Khi viên đạn được bắn ra, nàng lại trốn vào màn sương, giẫm vào một đường viền khi bước lùi lại, đó là đường viền của mặt đất.
Rất đúng thời cơ.
Theo người ngoài thấy, nàng hình như đã đột ngột lùi về sau mấy mét. Thế nhưng trên thực tế, là mặt đất đã đưa nàng bay lùi về sau.
“Bùm!”
Viên đạn đâm thẳng vào cái đầu nhọn của dị thú liêm đao, khiến lớp vỏ của nó bị bật ra cùng chất lỏng bên trong não, cứ như một bông hoa đang nở rộ vậy. Ánh sáng ma lực tan biến rất nhanh, cơ thể tàng hình cũng co giật rồi dần lộ ra nguyên hình. Dị thú mất đi sự sống rơi xuống hồ như một hòn đá vậy. Trong mắt nàng, đó lại là sự bốc hơi với tốc độ rất nhanh, cứ như bị mặt hồ cuồn cuộn hút vào vậy.
Nightingale cứ như vậy, lợi dụng đường tuyến biến đổi khôn lường bên trong màn sương, thực hiện một màn truy đuổi, giết chóc với kẻ địch trên khoảng không rộng lớn. Dị thú tuy hành động rất nhanh nhẹn nhưng trọng lực vẫn tạo ra gánh nặng không nhỏ cho bọn họ, đặc biệt là khi nàng cố tình dụ đối thủ đi đi lại lại giữa những chiến trường, những mỏm đá có cả ngàn cái lỗ hiển nhiên là không cung cấp được đủ lực ma sát nữa. Điều này khiến bọn chúng không thể không hạ thấp tốc độ, để những cái chân đó có thể đâm vào chỗ sâu hơn nữa.
Nhưng mà loại kỹ thuật này cũng không phải là không có điểm yếu nào cả. Vì khi bắn bắt buộc phải rời khỏi làn sương, làm lộ hành tung của bản thân trong một thời gian ngắn. Vì thế đám tà thú ập đến sẽ ngày càng nhiều, mức nguy hiểm của chủng bay cũng tăng lên rất nhiều. Những con quái vật kỳ dị có cánh đó không lượn xuống một cách mù quáng nữa, chúng bay theo vòng tròn ơ nơi cách đỉnh gần nhất, để đợi cơ hội.
Một khi nàng bắn súng thì chúng sẽ ập xuống những chỗ mà nàng có thể sẽ trốn ở xung quanh, bắt nàng phải di chuyển một lần nữa, hoặc là lợi dụng đường viền để tránh sự tấn công trong phạm vi lớn của kẻ địch.
Trận chiến kéo dài không đến nửa khắc, trên người Nightingale có mấy vết thương.
Dù sao thì không phải lần nào cũng tìm được không gian lý tưởng để trốn. Sự thay đổi của đường viền không quyết định bởi ý trí của kẻ có năng lực. Với nàng Fog World cũng là một nơi nguy hiểm tứ bề, vì thế nên chiến đấu cường độ cao là gánh nặng trầm trọng đối với thể lực và tinh thần.
Chỗ bị thương nặng nhất ở phần lườn của nàng.
Hai con thuộc chủng bay tấn công liên tục khiến nàng không tránh được ngay lập tức, móng vuốt sắc nhọn như xé tan áo khoác của nàng ra, cào một nhát từ phần bên đến giữa bụng. May mà lớp bảo vệ của Soria làm đã ngăn được cú đâm chí mạng đó, khiến nàng không bị phanh phui lục phủ ngũ tạng ra ngay tại đó, nhưng mà sức của nó vẫn đủ để xuyên qua được lớp bảo vệ đó, nó đau đến mức khiến nàng gần như không thở nổi, phải một lúc sau mới bình tĩnh lại được.
Có thể khiến chủng hỗn hợp nóng tính không cắn xé nhau, ngược lại còn phối hợp với nhau cùng tạo ra đợt tấn công vừa mạnh mẽ vừa gấp rút, rõ ràng là nó đã được chỉ huy bởi con quái vật nhiều mắt đó. Điều này lại càng khiến quyết tâm tiêu diệt nó của Nightingale kiên định hơn. Tuy rằng không biết tại sao nó phải giấu mình trong ngọn núi tuyết này chứ không phải đi gây phiền phức cho thành Neverwinter, thế nhưng một khi đám tà thú có kẻ chỉ huy cả hệ thống rồi thì đó sẽ là mối họa cực kỳ lớn của bệ hạ Roland.
Sau khi dùng hết mười phát đạn, dị thú liêm đao chỉ còn lại bốn con rồi, trừ một con bị súng bắn chết, hai con nữa đang chiến đấu thì trượt chân rơi xuống rồi trôi đi theo dòng chảy cuồn cuộn trên mặt hồ, rơi vào rồi thì về cơ bản là không thể bò ra được đâu.
Dưới sự tấn công điên cuồng của bọn tà thú, Nightingale không có thời gian để đổi ống đạn, mà nàng cũng chẳng đỉnh làm vậy. Nàng cắm súng trên eo, nhân lúc đám chủng hỗn hợp tiếp theo chưa ập đến. Sau lưng một con dị thú tàng hình, có một bàn tay kéo nó vào Fog World.
Khi cảnh tượng trước tầm mắt tự dưng chỉ còn hai màu trắng đen, hiển nhiên là đối phương đã đứng đơ ra rồi.
Ma lực tỏa ra từ đầu ngón tay của Nightingale, khiến những kẻ địch đụng phải nó đều bị kéo vào đám sương mù, cùng với số lượng tà thú đang tăng lên là ma lực của nàng bị giảm xuống quá mức tới hạn một cách đột ngột rồi giảm xuống với tốc độ cực nhanh. Trong khoảnh khắc đó, trong vô số sợi dây tạo thành đỉnh núi thì có một cây cong lên, bay về phía nàng.
Điều nàng đợi chính là khoảnh khắc đó, để kéo vào trong màn sương thêm nhiều sinh vạt hơn, không chỉ là tốc độ giảm đi của ma lực sẽ tăng lên gấp bội mà Fog World cũng sẽ ngày càng không ổn định, những đường méo mó kia vừa có thể giúp nàng nhảy mấy mét liền, vừa có thể trở thành một thứ vũ khí lợi hại.
Sợi dây màu trắng đi qua, thân hình của kẻ địch bị đóng băng tại chỗ cũ.
Hình như bọn họ từng tự biến mất trong một khoảng thời gian ngắn vậy, trên đỉnh núi tự dưng có một mảng đất trống. Thế nhưng khi bọn chúng xuất hiện một lần nữa, cảnh tượng đó đã trở nên kỳ dị vô cùng. Phần thân dưới của tà thú vẫn ở lại vị trí cũ trước khi biến mất, cứ như có một cây trường đao sắc bén tự dưng cắt đôi chúng ra thành hai nửa rồi để một nửa cơ thể đã bị cắt đó lơ lửng giữa không trung vậy.
Cảnh này chỉ kéo dài trong vài giây thôi, sau đó hơn mười cỗ cơ thể đã bị cắt rơi xuống như mưa đá vậy, làm rất nhiều nước bắn lên từ trên mặt hồ.