- Nàng rất tốt, có một thời gian ngắn dừng lại ở eo vịnh đảo Trầm Thụy, bây giờ lại quay về thành Neverwinter rồi.
Hill cười nói.
- Nghe nói tiểu thư Quinn rất thân thiết với muội muội của điện hạ Tilly, bệ hạ đương nhiên cũng sẽ không đối xử tệ với nàng.
Sau đó là nói một ít chuyện vụn vặt với nhau, Otto biết được Andrea thích đánh bài từ trong miệng đối phương, thương pháp cũng tăng lên rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ cãi cọ với một người bạn đánh bài khác, nhưng nói tóm lại chung sống cũng vô cùng hòa hợp.
Những tin tức này khiến hắn gần như quên mất thời gian trôi qua.
Cho đến khi tiếng cãi vã không phối hợp từ căn phòng bên ngoài truyền tới.
- Chuyện gì vậy?
Hill ngừng giảng giải, bước nhanh tới bên cửa, cách khe cửa ngó ra ngoài.
- Hình như lầu một xảy ra chuyện.
- Ta đi hỏi một chút.
Otto ra hiệu cho hắn ngồi xuống trước, tiếp theo hô to ra bên ngoài.
- Ai tranh cãi ầm ĩ ở phía dưới, đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
- Vâng, đại nhân.
Tỳ nữ vẫn luôn trông coi ở ngoài cửa trả lời.
- Chắc là có ai đó uống nhiều rồi.
Hắn kéo chăn lông trên người lại.
- Loại chuyện này cũng không thường gặp, nhưng chỉ cần là quán rượu, thì dù sao cũng không tránh được. Trước đó ngươi nói tiểu thư Quinn tham dự trận thi đấu săn bắn ở thành Neverwinter, vậy kết quả thế nào?
Hill không hề tiếp lời, chỉ làm một động tác tay ra hiệu đừng lên tiếng, khẽ tựa đầu lên ván cửa.
Sau mấy nhịp thở, ánh mắt của hắn đột nhiên trầm xuống.
- Người phía dưới không chỉ khoác áo giáp, còn cầm cả binh khí.
- Cái gì?
Otto giật mình.
- Ta nghe thấy âm thanh của giày sắt và chuôi kiếm, bàn ghế va chạm trên mặt sàn, có ai mặc nguyên bộ võ trang lúc đang uống rượu sao?
Hill không chờ tỳ nữ quay lại hồi báo, mà lập tức xốc giường đệm ra.
- Kẻ nát rượu sẽ không thích đóng vai kỵ sĩ, phiền toái đã tìm tới cửa.
- Cái này…Làm sao có thể?
Otto nhíu mày nói.
- Xin hãy tin ta, ta tuyệt đối không có –
- Đương nhiên, nếu ta không tin tưởng ngươi, thì ta sẽ không tới đây tìm ngươi.
Hill ngắt lời nói.
- Vậy…Chúng ta hẹn gặp mặt lần sau là được, ngươi đi trước đi, nhưng nếu bọn họ thật sự tới tìm ngươi, ta sẽ giúp ngươi ngăn lại.
Trong lòng hắn cảm thấy rất tiếc nuối, sau lần từ biệt này, lần tới không biết phải đến lúc nào mới có thể lại nghe được tin tức của Andrea.
- Ngươi không đi cùng ta?
Đối phương có vẻ hơi kinh ngạc.
- Mục đích đám người đó đến không tốt, ngươi vẫn là trở về lãnh địa trước thì thỏa đáng hơn.
- Yên tâm, ta là con trai trưởng của gia tộc Rakusai, bọn họ còn có thể ra tay với ta hay sao.
Otto lắc đầu, trước tiên không đề cập tới chuyện cứu phù thủy, việc lén liên lạc với mật thám của Roland hắn cũng giấu giếm phụ thân, nếu kẻ gây sự thật sự đến để tìm thành viên của đoàn đại sứ, thì bản thân rời đi chăng phải sẽ vô cùng kỳ lạ sao? Đến lúc đó cho dù là không có vấn đề cũng trở thành có vấn đề.
- Hơn nữa tuy nói không ai biết đến mật đạo này, nhưng để tìm ra cũng không khó, nhìn thấy trong phòng không có một ai, bọn họ sẽ khó tránh khỏi sinh lòng hoài nghi. Có ta ở lại đây, ngươi mới có thể rút lui an toàn hơn.
- Vậy cũng được, chúc ngươi may mắn.
Hill không kiên trì nữa, hắn buông hai tay ra, trượt vào trong mật đạo.
Otto thay hắn sửa sang lại đệm đơn và khăn trải giường, rồi trở lại nằm trên giường đệm.
Chỉ chốc lát sau, lối vào cầu thang truyền đến tiếng bước chân rất trầm, đồng thời xen lẫn tiếng kim loại ma sát, mà tỳ nữ đi nghe ngóng tình hình trước sau vẫn không hề xuất hiện.
Không thấy gõ cửa cũng không có chất vấn, cánh cửa trực tiếp bị đẩy ra.
Một đám kỵ sĩ võ trang đầy đủ chen vào trong một căn phòng.
- Các ngươi đây là có ý gì!
Otto giận dữ nói.
- Nơi đây chính là địa bàn của bá tước Rakusai, các ngươi muốn làm phản sao! Hắn đang định chống người dậy, đuổi đám vô lễ này ra khỏi quán rượu, không ngờ đối phương đã xông lên, ấn chặt hắn ở trên giường.
- Xin lỗi, tước sĩ đại nhân, kẻ muốn làm phản cũng không phải bọn ta, mà là ngươi mới đúng.
Kỵ sĩ dẫn đầu nhún vai nói. Mặc dù bọn họ mặc áo giáp mạ có sơn vàng, trước ngực có treo ký hiệu tượng trưng cho thân phận đoàn kỵ sĩ vương thất, nhưng Otto lại phát hiện đám người này tất cả đều là khuôn mặt xa lạ.
Gặp quỷ rồi, bọn chúng từ đâu tới vậy?
- Buông ta ra!
Hắn vặn vẹo thân thể.
- Ngươi đây là vu oan!
- Lời này ngươi đi nói với Alpein bệ hạ đi.
Kỵ sĩ không thèm để ý.
- Ngươi phụ lòng tin của hắn, đại nhân.
Nghe thấy tên của Alpein Moore, ngực của Otto lập tức lạnh buốt.
Lúc hắn gặp lại bệ hạ lần nữa, đã là hai ngày sau.
- Ta nghe nói hai ngày nay ngươi không ăn cơm, còn luôn ầm ĩ muốn gặp ta?
Khuôn mặt của Alpein vẫn là vẻ hơi mệt mỏi đó, sau một thời gian ngắn không gặp, trán của tân vương dường như thành thục hơn rất nhiều, trong ánh mắt lóe lên vẻ mà hắn không hề quen thuộc.
- Bây giờ đã thỏa mãn yêu cầu của ngươi, có thể ngoan ngoãn ăn cơm rồi chứ?
- Đây là nơi nào?
Otto nắm lấy song sắt, không để ý đau nhức giọng nói khàn khàn hỏi.
- Tại sao ngươi lại làm như vậy? Cha của ta đâu!
- Ngươi không hài lòng căn phòng này sao?
Alpein ngắm nhìn xung quanh.
- Trang trí của nơi này hoàn toàn bắt chước theo tiêu chuẩn của phủ công tước, mặc dù nhỏ hơn một chút, nhưng chăn đệm, bàn và tủ sách đều đủ mọi thứ, ở đây hẳn là rất thoải mái mới đúng.
Hắn dừng một chút.
- Còn đây là đâu…Đương nhiên là ở phía dưới hoàng cung, chỉ có nhốt ngươi ở chỗ này, ta mới có thể yên tâm.
Otto nghiến răng nói,
- Bệ hạ, ta muốn từ từ nói chuyện với ngài, ta cũng không hề -
- Phản bội ta?
Lãnh chúa Dawn Kingdom ngắt lời của hắn.
- Ngươi cảm thấy ta còn tin những lời nói dối, tiếp tục chịu sự lừa bịp này của ngươi sao? Ta phí hai tháng mới tìm thấy một ít dấu vết về phù thủy để lại, nhưng không ngờ ngươi lại tham dự trong đó – Nhờ Greyfort đại sứ Yorko đi “Black Money” tham gia đấu giá, còn sau khi xảy ra chuyện lại trợ giúp hắn rời khỏi Shining City, nếu cái này cũng không tính là phản bội, thì còn cái gì mới gọi là phản bội?
Giọng nói của hắn càng ngày càng cao, hiển nhiên là không muốn đè nén phẫn nộ của mình nữa.
- Ngày đó ở trên cung điện, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy, vua của Greyfort phá bỏ minh ước như thế nào, chà đạp tấm lòng của phụ thân ngươi trên mặt đất hay sao!
- Ta…
- Ngươi định nói về người bội tín với ta, hay là đám phù thủy đáng xuống địa ngục kia?
Giọng nói của Alpein tràn đầy thù hận sâu đậm.
- Đủ rồi, Otto Rakusai! Nếu ngươi không phải là bạn từ nhỏ của ta, con trai trưởng của tam đại gia tộc, thì đã sớm bị đưa lên đài hành hình rồi! Bây giờ ta vẫn cần sức mạnh của tam đại gia tộc, không có nghĩa là ta sẽ mãi mãi cần các ngươi, đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi, đừng ép ta đi ra bước đó!
Những lời này khiến cho Otto như rơi vào hầm băng, trước giờ hắn chưa từng thấy người bạn của mình lộ ra khuân mặt dữ tợn như vậy. Nghĩ đến mấy “kỵ sĩ vương thất” chưa từng thấy bao giờ, hắn bỗng nhiên đã hiểu ra cái gì đó.
Chỉ sợ sau khi quốc vương cũ qua đời, thì bọn họ vô kế khả thi cũng đã mất đi tín nhiệm của tân vương rồi.
- Đúng rồi, không phải ngươi hỏi phụ thân của ngươi thế nào sao?
Lúc sắp đi, Alpein đột nhiên lạnh giọng nói.
- Hắn không có chuyện gì cả, hôm nay vẫn tham dự nghị đình bình thường, chỉ cần ngươi thành thành thật thật ăn hết đồ ăn được đưa tới, bá tước Rakusai đương nhiên vẫn là một vị quý tộc tốt trung thành của vương thất, cho nên đừng tiếp tục làm loại chuyện tuyệt thực ngu xuẩn này, điều đó đều tốt với chúng ta. Nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, thì ta cũng chỉ có thể áp dụng một ít thủ đoạn cưỡng chế.