Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 823

Chương 823
Chương 823

Mặc dù bầu trời vẫn đổ tuyết nhỏ nhưng nó đã là thời tiết tốt với Bắc cảnh rồi.

Nail chán ngán lau chùi nòng súng trong tay, thỉnh thoảng mới dùng nó để ngắm kính hướng dãy núi Tuyệt Cảnh một cái —— Tần số này không ngừng giảm dần theo thời gian đóng trú ở nơi đây. Đến bây giờ, một ngày cùng lắm là hắn nhìn hai, ba lần thôi, thời gian còn lại hắn toàn dùng để bảo dưỡng súng kíp và tán gẫu với đồng nghiệp.

Bảo dưỡng vũ khí là một công việc yêu cầu sự tỉ mỉ, cứ khoảng tầm nửa tháng một là bọn họ sẽ nhận được một gậy dầu bọc trong giấy cứng, to chừng ngón tay cái. Nghe nói là dầu trơn phế thải của xưởng xà phòng dùng xong còn thừa lại. Khi nào cần dùng thì phải đốt nóng nó trước, rồi bôi lên bàn chải hai đầu, bàn chải này có một đầu lớn, một đầu nhỏ, vừa khép nhét vào trong trước phải đem nó nướng nhiệt, nữa vẽ loạn ở chuyên dụng song đầu chà lên, hậu giả một đầu nòng súng và ổ xoay được. Trước kia chỉ có tiểu đội mới có dụng cụ làm sạch, nhưng giờ nhà máy và xưởng ở thành Neverwinter càng ngày càng nhiều, bàn chải cũng đã trở thành vật phẩm nguyên bộ của khẩu súng, hầu như ai cũng có một cái.

Đương nhiên, nếu như không có đống lửa để dùng thì nhét vào trong ngực hoặc ngậm ở trong miệng thì vẫn có thể làm nóng gậy dầu. Mặc dù mệnh lệnh của Đệ Nhất Quân rõ ràng nghiêm cấm ăn loại dầu trơn phế thải này, những vẫn có binh lính bôi chút lên đồ ăn khi được phát lương khô để làm gia vị, ăn ngấu nghiến.

Làm một tiểu đội trưởng, bình thường hắn sẽ coi như không thấy gì hết.

Suy cho cùng đội ngũ chịu trách nhiệm ở lại canh giữ Bắc cảnh đều là lão binh cả, có người còn lớn hơn hắn tận mười, hai mươi tuổi lận, nếu như không phải vì tham gia lớp phổ cập giáo dục sơ cấp thì chức tiểu đội trưởng này cũng chẳng tới lượt hắn lên làm. Nhìn những người đã là hàng xóm láng giềng, đại thúc đại bá, Nail cũng chỉ cười cho qua mà thôi.

Sau khi lắp lại các linh kiện đã tháo rời theo thứ tự thì súng trường trông sáng loáng hẳn lên. Hắn ấn cò súng mấy lần, sau khi xác nhận súng rỗng, bóp cò bình thường thì lại chuyển tầm mắt về trận địa.

Trận đánh chặn ở mùa thu kia Nail vẫn còn nhớ kỹ cho tới tận bây giờ, vừa nhắm mắt thì hình ảnh bé gái mặc trường bào màu đỏ lại hiện ra trong đầu hắn. Lúc ấy hắn trong lô cốt này, tận mắt thấy cái chết của nàng. Cho dù biết rõ đối phương là kẻ địch, là người thuần khiết của giáo hội, nhưng cảnh tượng vùng vẫy ở trong làn mưa đạn ấy vẫn khiến hắn cảm thấy rất đỗi khó chịu. Nếu không vì mệnh lệnh của Iron Axe và lòng muốn báo ân bệ hạ thì e rằng hắn đã rời khỏi quân đội, lại trở về với công việc vốn có của mình —— Một gã điều khiển máy chạy bằng hơi nước ở khu vực khai thác mỏ rồi.

Tuy nói hiện giờ Nail vẫn ở lại Đệ Nhất Quân nhưng đã quyết định rời khỏi tổ súng máy, chuyển qua làm quan sát viên bảo vệ tay súng máy. Hắn biết rõ hành vi của mình đều là lừa mình dối người thôi, nhưng hắn vẫn luôn không vượt qua được cái ải ở trong lòng đó.

Trải qua một trận huyết chiến, giờ phút này chiến trường nơi có mặt đất bị máu tươi thấm ướt đã không còn dấu vết gì nữa, lưới sắt đã bị gỡ từ sớm, giờ chỉ còn lại chừng mười cái cái cọc gỗ ngã trái ngã phải; chiến hào cũng bị tuyết nhét đầy, nếu không có vài lô cốt vẫn đang đứng sừng sững, cao chót vót kia thì trông vùng đất trống này chẳng khác gì với vùng đất bao la ở xung quanh. Ngoài bọn họ thì không có ai biết, ở chỗ cách hàng cọc gỗ đầu tiên về phía trước mấy trăm mét, đã có hơn hai ngàn người mất mạng ở đó.

- Tiểu đội trưởng, bếp lò sắp hết củi rồi, ta tới mặt đất một ít củi tới ha.

Một gã binh sĩ tuổi xấp xỉ Nail nói, củi mà hắn chỉ chính là mấy cái cọc dùng để cố định lưới sắt kia,

- Nếu không sau đó tiểu tổ tiếp theo lại trách chúng ta chỉ biết dùng không biết bổ sung.

- Nhưng bây giờ là thời gian trực...

Nail lắc đầu,

Bị những người khác thấy thì không ổn đâu.

- Bọn họ không nói gì đâu.

Một lão binh khác cười nói,

- Trời đông giá rét thê này ai lại đi quan tâm chuyện chúng ta đi khiếm chút đồ sưởi ấm thứ. Mà lại nói đã mấy tháng rồi, chẳng thấy bóng dáng đám giáo hội nhát cáy đó đâu, chẳng nhẽ bọn chúng lại sẽ xông lên vào lúc thế này chắc.

Lời này nói ra được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt.

Nail cũng biết đối phương nói không sai, lúc đầu trong doanh địa còn có năm trăm người ở lại, theo yêu cầu của Iron Axe thì bọn họ phải tiếp tục đóng quân ở dưới chân núi Coldwind Ridge, để ngừa pha phản công trở lại của giáo hội hoặc sự xâm lấn của dã thú. Nhưng kẻ địch trong dự đoán chẳng hề xuất hiện, chắc là cấp trên nghĩ thế cục sẽ không có biến hóa gì lớn nữa nên quân coi giữ lục tục dời đi hơn hai trăm người, số người còn dư lại thay phiên nhau ở lại trong lô cốt giám thị chiều hướng của hướng Tây Bắc theo phương thức tuần tra.

Hắn do dự một hồi, cuối cùng đồng ý với lời xin của tên lính kia,

- Một mình ngươi đi lên đó thì chậm quá, gọi thêm hai người nữa đi chung đi.

Tên lính kia huýt sáo,

- Vâng, thưa thủ lĩnh!

Nail quay người lại, cầm kính viễn vọng nhìn về nơi cuối của vùng đất tuyết, những gì hắn nhìn thấy đều là một vùng đất trắng xóa, như thể vĩnh viễn không có thay đổi gì vậy.

Ngay lúc hắn định lấy súng lục ra chà lau một lượt thì trong tầm mắt hắn xuất hiện hai, ba chấm đen, chúng trông rất bắt mắt ở trong bối cảnh trắng tinh như vậy.

Hắn sửng soosrt, sau đó hô lớn,

- Đợi một chút!

Binh sĩ đã chạy tới cửa thang lầu chợt dừng bước, những người ngồi vây quanh lò lửa khác cũng lao nhao tụ lại,

- Có biến à?

Nail lấy vải nỉ lông của cổ áo lau thấu kính một lượt rồi lại nhìn về phía Tây Bắc. Lần này chấm đen nhiều hơn một chút, hắn ngừng thở, chăm chú quan sát một hồi thì mới phát hiện ra đó là bóng người đang chậm chạp di chuyển trong đất trải đầy tuyết.

- Thổi tín hiệu cảnh giới! Có người đi về phía trận địa!

- Tu tu tu tu ——

Cả doanh địa sôi trào ngay lập tức khi tiếng kèn phát lệnh vang vọng trong không gian đồng trống.

Nail cầm súng trường, dẫn theo thành viên của tiểu đội mình xuống lô cốt, vây quanh đáy tháp dàn trận, gác nòng súng lên bao cát phủ đầy bông tuyết. Bởi vì chiến hào đã bị tuyết đọng lấp đầy nên bọn họ chỉ đành thu nhỏ trận tuyến lại, giúp đỡ điểm hỏa lực súng máy hạng nặng thực hiện phòng ngự.

- Là người của giáo hội?

Có người hỏi.

- Không phải bọn chúng thì còn ai vào đây nữa?

Gã lão binh lúc trước nói lầm bầm đầy vẻ không vui,

Coldwind Ridge đã bị bệ hạ vứt bỏ từ sớm rồi, người có thể tới từ hướng kia cũng chỉ có Hermes thôi, là do ta xem thường bọn họ.

- Đừng nói lại có một hàng tá chiến sĩ trông giống quái vật xuất hiện đấy nhé, lần này chúng ta không có pháo doanh chi viện đâu đó.

- Sợ cái gì, ta không tin bọn họ ở trong đống tuyết mà vẫn chạy nhanh linh hoạt được.

Lão binh nhổ nước miếng,

- Hoặc là không mặc khôi giáp, hoặc là ngoan ngoãn vùi mình trong hố làm bia ngắm cho ông đây.

- Thủ lĩnh, còn bao xa?

- Ít nhất còn cách nơi đây hơn một ngàn mét.

Nail nhìn mục tiêu khả nghi, không nhịn được bèn nhíu mày,

- Lạ ghê, có gì đó sai sai...

- Thấy lạ ở chỗ nào?

- Bọn họ... Không giống quân thần phạt lắm.

- Chẳng nhẽ giáo hội phái quân thẩm phán tới tìm chết?

Cả đám thi nhau thở phào nhẹ nhõm, nếu chỉ là võ sĩ thẩm phán bình thường, thì chắc chắn sẽ không vọt tới trước mặt bọn họ trong màn hỏa lực đan xen của lô cốt súng máy được.

- Cũng không phải quân thẩm phán... Bọn họ không mặc khôi giáp, mà đến quần áo cũng không có cái nào nguyên lành hết.

Nail giơ nhìn kính viễn vọng, trong lòng kinh ngạc không thôi,

- Trời ạ, những người này xuống núi bằng cách nào thế? Trông bọn họ... Rất giống một đám dân chạy nạn!

- Cũng có thể là võ sĩ thần phạt ngụy trang thành dân chạy nạn.

Lão binh nhún vai,

- Ê, ngươi đi đâu đấy?

- Ta đi kêu bọn họ dừng lại!

Nail cũng không quay đầu lại nói,

- Nếu không chắc chắn các đội khác sẽ nổ sung bắn chết bọn họ đấy!

Bình Luận (0)
Comment