Khi hắn đến gần trận địa tuyến đầu, thì đã không cần dùng kính viễn vọng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng thấy rõ dáng vẻ của đám dân chạy nạn kia.
Nam nữ đều có, tuổi tác khác nhau, áo quần rách bươm, bước đi chậm chạp, thân hình gầy yếu —— Nhìn thế này thì đừng nói là quân thẩm phán rồi, có khi còn chẳng bằng người dân binh bình thường nữa ấy chứ.
Nail càng tin vào phán đoán của mình hơn.
Nhưng mà hắn cũng biết, giáo hội còn có một loại bí dược có thể đề cao lực lượng chỉ trong nháy mắt. Nghĩ đến khả năng đối phương sử dụng viên thuốc cuồng hóa, hắn để đồng đội nâng nòng súng ở trong tầm bắn ép của súng máy hạng nặng, rồi một mình một người tiến lên lớn tiếng kêu gọi đầu hàng,
- Nơi này là phòng tuyến biên cảnh của vương quốc Greyfort, cấm bất kỳ ai xông vào! Bây giờ hãy dừng bước lại ngay, đứng nguyên tại chỗ không được động đậy, nếu không bọn ta sẽ nổ súng!
Đám người kia hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt lộ vẻ kích động, không những không dừng lại mà còn đi nhanh hơn.
Nail bắn hai phát súng lên trời, lại lặp lại lời cảnh cáo một lần, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
- Đội trưởng Nail, trở về!
Lão binh ở phía sau kêu lên,
- Bọn họ chẳng biết súng kíp là gì đâu, ngươi có kêu la rách họng thì bọn họ cũng sẽ không dừng lại!
Nail nghe vậy thì chợt nghĩ ra gì đó, vội vàng đổi từ nổ súng trong lời kêu gọi đầu hàng thành bắn tên, cuối cùng lần này người tới cũng có phản ứng —— Nhưng bọn họ cũng chỉ chần chừ một lát rồi lại tiếp tục rảo bước đi tới trận địa, đã thế lần này còn quơ hai tay với Đệ Nhất Quân, vừa chạy vừa hô to điều gì đó.
Tiếng hô vô cùng ồn ào, hắn chỉ loáng thoáng nghe ra được là đang cầu cứu.
- Không, mau dừng lại!
Nail cố thử một lần cuối cùng, cho đến khi bị đồng đội kéo về phòng tuyến —— Khi đám người kia đi lướt qua hàng cọc gỗ thứ nhất thì gần như cùng lúc hai lô cốt phun ra ánh lửa, viên đạn kéo theo tiếng rít bay vụt qua đỉnh đầu của Nail đỉnh đầu, bắn vào xung quanh cọc gỗ, tạo ra một đống cột tuyết và cũng che luôn tiếng thét của bọn họ.
Những người ở hàng đầu tiên, máu bắn tung tóe ngay lập tức.
Cuối cùng lần này bọn họ cũng dừng lại.
Nail thấy ngoài những dân chạy nạn bị bắn gục thì những người còn lại cũng thì nhau quỳ xuống, bọn họ quỳ rạp người trong đống tuyết. Mặc dù trên mặt lộ vẻ sợ hãi, nhưng bọn họ cũng không chạy lùi về phía sau để trốn, như thể phía sau có thứ càng đáng sợ hơn đang chờ bọn họ vậy.
- Ngừng! Ngừng! Đừng nổ súng nữa!
Nail cởi áo khoác xuống, bất chấp có nguy cơ bị đạn bắn trúng, đứng dậy quơ tay với lô cốt, khó khăn lắm mới làm tổ súng máy buông cò súng ra. Chắc là vì chú ý tới hành động kỳ lạ của hắn nên lại có thêm hai tiểu đội rời khỏi khu vực của lô cốt, đi tới phía tiền tuyến.
Đi tới trận địa vẫn tràn ngập mùi khói thuốc súng, một tiểu đội năm người giơ súng trường lên, đi theo sau Nail chầm chậm tiếp cận đám khách tới xa lạ kia, mà những người kia thì run rẩy cả người, cho dù ở trong tuyết lạnh tới thấu xương nhưng bọn họ cũng không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
- Các ngươi đều tới từ nơi nào?
Không có ai tiếp lời.
- Không nghe thấy câu hỏi của tiểu đội trưởng à!
Lão binh quát lên,
- Nếu không trả lời thì cứ coi là thám tử, trao ngược hết lên đập chết!
- Đại, đại, đại... Đại nhân,
Lúc này cuối cùng cũng có người lên tiếng,
- Bọn, bọn ta đều tới từ Hermes.
- Cho nên các ngươi đều là tín đồ của giáo hội?
Nail nhíu mày.
- Vâng... Không, không, bọn ta không phải,
Người nọ cuống quít dập đầu nói,
- Trước kia bọn ta chịu sự lừa gạt của giáo hội, bây giờ đã biết sai phải sửa rồi! Thần Minh hoàn toàn không che chở giáo hội, là do bọn ta sai, cầu xin ngươi cho bọn ta chút gì ăn đi!
Sau khi những lời này nói ra thì ngay lập tức đám người xôn xao cả lên,
- Đại nhân, xin ngươi đó, chỉ một ngụm cháo lúa mạch thôi cũng được, hài tử của ta sắp không xong rồi!
- Quân đội của giáo hội đang đuổi giết bọn ta ở phía sau, bọn ta buộc phải vứt bỏ lại hành lý.
- Đại nhân, ta đã ba ngày không được ăn gì rồi.
Thế nên bọn họ thà bị súng máy bắn phá cũng không muốn chạy trốn sao? Nhìn mặt mũi tiều tụy của đối phương và hơn mười thi thể vẫn còn đang chảy máu này, trong lòng Nail dấy lên cảm xúc không đành lòng, sau khi thoát khỏi Thánh thành thì e rằng tới Greyfort đã là đường sống duy nhất của bọn họ rồi. Hắn lấy lương khô trong túi treo ở thắt lưng ra, đang định ném cho đám người này thì lại bị lão binh bắt lấy cổ tay.
- Ngươi muốn làm gì?
- Cho bọn họ ăn.
- Ngươi chắc không? Bọn người kia rất có thể là người của giáo hội đó,
Lão binh hạ giọng nhấn mạnh,Là kẻ địch của chúng ta.
- Nhưng bây giờ bọn họ đã không phải là rồi —— Ngươi không nghe thấy sao? Bọn họ thừa nhận mình đã bị lừa gạt.
- Chậc, lừa gạt?
Lão binh khinh thường nói,
- Khi đã sống không nổi nữa thì đến ma quỷ bọn họ cũng sẽ coi là chân Thần để tín ngưỡng, đám người này chỉ là đám gió chiều nào theo chiều đó khi mang ra so với đám quân thẩm phán can đảm không sợ chết, người trước ngã xuống, người sau tiến lên kia thôi.
- Thủ lĩnh, chú San nói đúng đấy, biết đâu chừng vũ khí và áo giáp mà quân đội của giáo hội sử dụng là do bọn họ tạo ra đó.
- Ai mà biết được trên tay bọn họ có dính máu của Đệ Nhất Quân không chứ.
- Thành ra thế này cũng là đáng đời, ai kêu bọn họ chống đối bệ hạ làm gì? Ta chẳng muốn cho bọn họ đồ ăn đâu.
Nail một hơi sâu rồi ra hiệu im lặng với các đồng đội,
- Xin hãy nghe ta nói, khi bệ hạ chưa tới Biên Thùy Trấn, tình huống trong trấn ra sao chắc các ngươi cũng rõ ràng. Khi đó dù ít dù nhiều thì mọi người cũng chịu sự lừa gạt của giáo hội mà đúng không? Nhưng bệ hạ cũng không vứt bỏ chúng ta, cũng không coi chúng ta là những kẻ gió chiều nào theo chiều đó. Chẳng nhẽ bây giờ chúng ta nên phỉ nhổ bọn họ hay sao? Đương nhiên, ta không nói sẽ bỏ qua cho những thứ kẻ từng phạm tội, cứ đưa thức ăn cho bọn họ trước đã, rồi đưa về thẩm vấn mới là cách làm chính xác.
- Ách, chuyện này...
- Hơn nữa bệ hạ Roland đã từng viết ở trong sách rằng vương quốc Greyfort là một chỉnh thể, chỉ cần là người vô tội lại đồng ý quy thuận Greyfort, vậy thì nên coi họ là dân trong thuộc địa của quốc vương, mà không phải đi hãm hại bài xích bọn họ.
Nail nói liền một mạch,
- Nếu như bên trong có người vô tội nhưng chúng ta lại thấy chết không cứu, thế thì chẳng phải đã làm trái với ý chí của bệ hạ hay sao?
Sau khi cả hiện trường trầm mặc một lát thì lão binh nhếch miệng nở nụ cười,
- Đội trưởng Nail, giờ ta biết vì sao Blair đại nhân lại đề cử ngươi làm đội trưởng rồi. Đúng là người được đọc sách có khác, trước kia ngươi là kiểu người mỗi lần nói tới điểm mấu chốt thì lại nói lắp, không trôi chảy, nếu Iron Head mà biết thì chắc chắn sẽ khen ngợi ngươi cho mà xem.
Xem vẻ hắn cũng không tán thành ngôn luận “Người tới nương nhờ Greyfort đều là dân trong thuộc địa” này lắm, nhưng cả Đệ Nhất Quân từ trên xuống dưới ai cũng sùng kính bệ hạ Roland Winbledon, nên rõ ràng không muốn phản đối hành động của Nail nữa.Nhưng không thể đưa luôn thức ăn cho bọn họ được, làm vậy sẽ gây ra cảnh trnah giành nhau, lựa mấy kẻ đói sắp lả ra, không chịu được nữa ấy, kêu bọn họ xếp hàng tới nhận.
...
Khi thấy binh sĩ vây quanh càng ngày càng nhiều thì phó doanh trưởng Eagle Face phụ trách chỉ huy đóng quân ở Bắc Địa cũng chạy tới tiền tuyến —— Mặt vị này trông mắt tròn mỏ nhọn, cực kỳ giống người đàn ông cao lớn ở Greyhawk vùng Tây cảnh, cũng là thợ săn kiệt xuất trong đám người đầu tiên gia nhập đội dân binh,
- Ai giải thích cho ta nghe, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế này?
Nail tiến lên chào theo nghi thức quân đội, và tường thuật lại sự việc đã xảy ra một lần theo cách đơn giản dễ hiểu nhất.
- Người trốn ra từ Thánh thành ư?
Sau khi Eagle Face nghe xong thì lại tỏ ra đăm chiêu, sau đó kêu thủ hạ dẫn một dân chạy nạn tới trước mặt để hỏi chuyện,
- Trong Hermes đã xảy ra biến cố gì sao? Nếu như ngươi có thể nói rõ tình huống đầu đuôi gốc ngọn ra sao thì ta sẽ cho các ngươi ăn no.
- Đại, đại nhân...
Dân chạy nạn nuốt nước miếng,
Đại giáo đường của Thánh Thành mới... Sụp đổ...
- Cái gì?
Nail nghe vậy thì sửng sốt, dù hắn đã từng nghe nói, đại giáo đường của Hermes là tượng trưng bất hủ của giáo hội, trước khi Đại lâu kỳ tích của bệ hạ hoàn thành thì tháp thông thiên là kiến trúc cao nhất mà con người đã xây dựng. Lúc trận chặn đánh ở Coldwind Ridge bắt đầu, hắn đã từng tưởng tượng bản thân sẽ được đi theo bệ hạ vào trong cao nguyên Hermes, chiếm cứ tòa tháp cao có thể với tới trời xanh trong truyền thuyết này. Nhưng kiến trúc hùng vĩ như thế… Đã không còn tồn tại nữa ư?
- Nghe nói phía dưới giáo đường xuất hiện một cái hố to, cả tòa tháp đều bị vùi vào trong hố đó…
Dân chạy nạn nói đứt quãng,
- Quân thẩm phán phong tỏa hiện trường, nhưng một tòa kiến trúc lớn như vậy biến mất không thấy tăm hơi, cộng thêm cả nổ mạnh làm long trời lở đất nữa nên ai cũng biết có chuyện gì xảy ra. Giáo hội xong rồi, đại nhân, Thần Minh đã không quan tâm tới nơi đó nữa rồi, nên cư dân ở xung quanh bắt đầu trộm rời đi, bọn ta đi có hơi chậm một chút, và gặp phải quân thẩm phán đi đuổi giết, mấy trăm người cùng đi nhưng chỉ có bọn ta trốn thoát...
- Nói vậy thì trong Thánh thành đã loạn rồi à?
- Rối loạn, rối loạn...
Người nọ gật đầu lia lịa nói,
- Không chỉ cửa Tây, cửa Nam và cửa Đông đều không có người nào trông coi, cứ mở rộng cửa thành thôi, rõ ràng là vệ binh canh cửa đã chạy hết. Nghe nói tình huống của Thánh Thành cũ còn bết bát hơn Thánh Thành mới, mà quả thực là ta đã không thấy đội buôn từ bên ngoài tới lâu rồi.
- Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.
Đợi sau khi thủ hạ dẫ người đi, thì trên mặt của Eagle Face mới toát ra vẻ hưng phấn,
- Đây đúng là một tin tức tốt ngoài ý muốn, biết đâu chừng không cần chờ tới lúc đại quân tới thì chúng ta đã chiếm được Hermes rồi ấy chứ.
Đương nhiên Nail biết phó doanh trưởng đang cao hứng vì điều gì, nếu có thể thành quan chỉ huy đầu tiên đặt chân vào Thành thành trong Đệ Nhất Quân thì chắc chắn sẽ được thêm một chiến tích lớn trong lý lịch. Nhưng giờ phút này hắn cũng không thèm để ý tới việc có thể lấy được nhiều chiến công hơn hay không, điều hắn quan tâm là những kẻ chạy nạn đã chịu đủ sự giàu vò của cái đói và rét.
Sau khi hắn nói ra lo lắng trong lòng thì Eagle Face nhìn hắn đầy chăm chú, trầm ngâm trong chốc lát rồi mới đáp,
- Doanh địa không thể cho người ngoài này ở lại được, cho bọn họ chút lều và thức ăn, để bọn họ hạ trại ở chỗ súng máy hạng nặng bắn được tới đi.
- Ở cái nơi đồng trống không có chút vật cản này sao?
Lòng Nail trầm xuống,
- Nếu như thời tiết thay đổi, đổ tuyết lớn hoặc có bão thì e bọn họ không qua nổi một buổi tối.
- Ta là người phụ trách đóng quân ở Bắc cảnh, ta buộc phải suy xét tới sự an toàn của Đệ Nhất Quân đầu tiên.
Eagle Face vẫn kiên trì nói,
- Ta sẽ báo tin cho công tước Kant tới thu nhận bọn họ. Trước khi chi việc của Trấn U Cốc đến, những người này còn sống sót được bao nhiêu thì phải xem vận khí của bọn họ thế nào rồi.