Khi trời vừa mới sáng, Broken Sword đã hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng xoay người xuống giường, đi đến bên cửa sổ rồi đẩy cửa sổ ra — cơn gió buổi sáng hơi lạnh lẽo nhất thời tràn vào trong phòng, vừa có cảm giác mát mẻ khi tuyết tan, lại không thiếu hương thơm hồi sinh của mùa xuân. Bầu trời xanh thẳm vẫn chưa được chiếu sáng hoàn toàn, nhưng từ những đám mây thưa thớt có thể thấy hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.
Mặc quần áo vào rồi đi tới phòng khách, trên bàn ăn đã bày xong một đĩa quả hạch nướng, ngoài ra còn có một bát canh rau, vừa đúng lượng phần ăn của bốn người — trong số các nàng, Annie luôn dậy sớm nhất, không chỉ là người đầu tiên rửa mặt xong mà thỉnh thoảng còn có thể tiện thể làm xong bữa sáng.
Mặc dù sau khi chính thức gia nhập Liên minh Phù Thủy, họ chuyển từ tòa nhà ngoại giao đến tòa nhà phù thủy lớn và có thể thưởng thức ba bữa ăn bất cứ lúc nào, nhưng Annie thường sẽ chọn tự làm. Tháng đầu tiên nhận được tiền lương, nàng đã đi đến chợ bình dân để mua củi, bơ, muối và các nguyên liệu nấu ăn khác, đồng thời mỗi tuần đều đi đến các khu vực hoang dã để thu thập một ít quả dại và rau xanh, lâu lâu thường làm một lần.
Broken Sword cũng từng tò mò hỏi nàng vì sao lại muốn làm như vậy, vậy mà Annie trả lời rất đơn giản, nàng nói sinh tồn dã ngoại là một loại kỹ năng, nếu không dùng trong một thời gian dài, để lâu sẽ quên đi. Nếu đến thời khắc cần phải lưu lạc lần nữa thì làm sao có thể bảo đảm an ổn sống sót? Broken Sword không cách nào hiểu được cái ý nghĩ thời khắc đều chuẩn bị để lưu lạc của đối phương, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngẫu nhiên nếm thử những quả, rau dại này, mùi vị cũng không tệ.
- Chào buổi sáng.
Nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, kéo phần quả hạch của mình nói:
- Hôm nay ngươi cũng phải đi đến công xưởng sao?
- Ừm.
Annie gật gật đầu, uống nốt ngụm nước nóng cuối cùng trong cốc.
- Có một số đồ vật lớn công nhân không ép được, máy móc căn bản không nhét vào được thứ lớn như vậy, chỉ có thể dựa vào từng miếng sắt nhỏ ghép lại. Nghe nói trước kia đều là tiểu thư Anna làm, có điều hiện tại lại giao toàn bộ cho ta.
Từ trong giọng nói của nàng, Broken Sword có thể nghe được một tia thỏa mãn mơ hồ cùng với cảm giác thành tựu, đây có lẽ cũng là thay đổi rõ rệt nhất của bốn người sau khi đi tới thành Neverwinter— năng lực của các nàng không còn là thứ không có ý nghĩa gì nữa, vì bệ hạ mà làm việc rồi nhận lại thù lao, giống như là một nghề thủ công vậy. Loại này dựa vào chính mình chứ không phải là lừa gạt hay phải dựa vào người khác bố thí khiến cho Broken Sword có một loại cảm giác tươi mới. Nàng tin rằng Annie cũng có cảm giác tương tự, nếu không sẽ không có áp lực sinh tồn, mỗi ngày đều phải thức dậy từ rất sớm, trước tiên là đi đến công xưởng.
Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt.
- Đừng quên Hero nàng hôm nay...
- Ta biết.
Anne nghiêm túc hơn rất nhiều.
- Yên tâm, ta sẽ cố gắng hoàn thành công việc bên kia sớm và đến đúng giờ.
Broken Sword thoáng thở phào nhẹ nhõm.
- Ừm, nếu có ngươi ở đó, nàng mới có thể càng yên tâm hơn.
- Vậy ta đi trước đây. Nàng đứng dậy nói.
- Đi đi, Hero có ta chăm sóc rồi.
- Nước nóng đặt ở trong phòng bếp, còn lại giao cho ngươi.
Annie không nói gì nữa rồi nhanh chóng rời khỏi nơi ở.
Broken Sword ăn xong phần của mình, vào phòng bếp lấy chậu nước nóng rồi rón rén đi vào phòng ngủ của Hero — bởi vì mất đi hai chân nên sinh hoạt bất tiện, cho dù phòng đầy đủ thì bình thường nàng cũng ngủ chung một chỗ với Annie. Mà ban ngày, do ba người thay phiên nhau chăm sóc, tiểu thư Iphies và đại nhân Wendy cũng sẽ thường xuyên tới giúp đỡ.
Điều khiến nàng hơi bất ngờ chính là, giờ này mà Hero đã tỉnh lại, đang dựa vào đầu giường, nhìn ra ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng. Ánh sáng dịu dàng chiếu rọi trên mái tóc màu tím nhạt và khuôn mặt trắng nõn của nàng, trông vừa yên bình mà dễ thương, chỉ nhìn quang cảnh này, rất khó tưởng tượng ra nàng từng bị đối xử tàn khốc cỡ nào.
Chẳng qua Broken Sword phản ứng lại rất nhanh, chỉ sợ tâm trạng của đối phương cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cho nên mới dậy sớm hơn trước rất nhiều.
Nàng mở miệng nói:
- Chào buổi sáng.
- A... Chào buổi sáng.
Hero khẽ run lên, giống như là lấy lại tinh thần từ trong sững sờ, ngượng ngùng nói:
- Lại phải làm phiền ngươi.
Broken Sword thè lưỡi nói:
- Có phiền gì đâu. Không ai cảm thấy như vậy cả. Hơn nữa nói không chừng qua ngày hôm nay, ngươi có thể tự mình làm được những việc này rồi.
Trong phút chốc, trong mắt Hero hiện lên thần sắc cực kỳ phức tạp, có khẩn trương, có chờ mong, có sợ hãi, cũng có kích động...
Qua một hồi lâu, nàng mới khống chế được phần cảm xúc này, miễn cưỡng cười cười:
- Ta không biết có được hay không — ta đã quên sạch cảm giác đi lại thế nào rồi, cho dù là ở trong mơ, ta...
Nàng cắn cắn môi.
- Ta cũng chỉ có thể bò về phía trước.
- Vậy thì bắt đầu học mới lại là được rồi, không có gì to tát đâu.
Hero đè bả vai nàng lại nói:
- Ngay cả phù thủy thần phạt cũng có thể làm được, ngươi cũng nhất định có thể. Nào, đưa chân ra đi.
Hero hít sâu một hơi rồi vén chăn lên, chỉ thấy hai chân nhỏ như củi lộ ra — khác hẳn với mấy tháng trước, đoạn chân bị chặt đứt từ đầu gối giờ đã dài hơn rất nhiều, dường như đã dài ra đến vị trí mắt cá chân, mà vết sẹo dữ tợn xấu xí cũng biến thành da thịt bằng phẳng, mặc dù thoạt nhìn nhăn nhúm, tựa như vừa gập lại sẽ gãy, kiểu gì cũng không giống chân người bình thường, so với lúc ban đầu đã hoàn chỉnh hơn rất nhiều.
Mà vì để nhiều hơn nửa đoạn này, Liên minh Phù Thủy xuất lực rất nhiều.
Ngay từ đầu, tiểu thư Nanawa chỉ có thể khôi phục vết thương nhỏ như đoạn chỉ, làm thế nào cũng không chỉnh cho chi mọc lại được, đến tận khi bốn người gia nhập Liên minh Phù Thủy, Broken Sword dựa theo phân phó của bệ hạ Roland, phối hợp với mỗi vị phù thủy kiểm tra năng lực cường hóa mới có đột phá làm người ta vui mừng — dưới tình huống có Broken Sword trong tay, hiệu quả trị liệu của tiểu thư Nanawa tăng lên toàn diện, đồng thời cũng làm cho cái chân gãy của một chó săn mọc ra lần nữa.
Phát hiện mới này đã mang lại bình minh cho sự hồi phục của Hero.
Nhưng các thí nghiệm tiếp theo cho thấy nó không phải là dễ dàng như vậy. Đầu tiên trị liệu chỉ có hiệu lực đối với vết thương, mà cái chân gãy của Hero đã sớm khép lại, muốn phục hồi như cũ nhất định phải tạo ra một vết thương nhân tạo. Tiếp đó cho dù cộng thêm ma lực của Broken Sword, trị liệu cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mấy giây, điều này có nghĩa là quá trình phục hồi phải chia làm nhiều giai đoạn tiến hành. Hai điểm này kết hợp lại là một thách thức khó khăn cho cả người chữa bệnh và người được điều trị.
Một bên phải chịu nỗi khổ gãy chân nhiều lần, còn bên kia thì phải cắt mặt cắt ra rồi khép lại nhiều lần, ngay từ đầu phương án trị liệu đã lâm vào cảnh khó khăn.
Cũng may đại nhân Wendy chú ý tới vấn đề này, sau đó toàn bộ Liên minh Phù Thủy đều được huy động.
Broken Sword lần đầu tiên phát hiện, các nàng gọi nhau là tỷ muội cũng không phải chỉ là cách gọi hình thức, mà là trong đáy lòng coi nhau như người thân quan trọng. Dù cho bốn người từ Wolfheart đến, mới vừa gia nhập Neverwinter không lâu, các nàng cũng không có keo kiệt tình cảm quan tâm của chính mình.
Tiểu thư Leaf lợi dụng một loại thực vật đặc thù tên là An Miên Quyết, bồi dưỡng ra thảo dược có thể làm cho người ta mất đi tri giác, sau khi ăn vào sẽ mê man bất tỉnh trong mấy canh giờ, tránh cho Hero phải chịu đựng thống khổ.
Việc cắt là do tiểu thư Anna phụ trách, dưới ngọn lửa đen sắc bén, vết thương mới bằng phẳng trong nháy mắt có thể hoàn thành, tiểu thư Nanawa chỉ cần chuyên chú thi triển năng lực là được.
Cuối cùng là đại nhân Speer Passy, nàng thân là người đứng đầu một thành, sau khi hội nghị kết thúc không lập tức trở về Fallendragon Ridge, nguyên do chính là bởi vì Broken Sword. Mấy lần trị liệu trước đó có thể nói là dè dặt cẩn thận — bởi vì mỗi lần chỉ khôi phục được không tới một nửa chiều dài ngón tay, ma lực của tiểu thư Nanawa sẽ tiêu hao hầu như không còn, một khi năng lực biến mất, đoạn chi còn chưa khỏi hẳn sẽ trở thành vết thương trí mạng, bởi vậy hiệu quả cực kỳ chậm chạp. Chính nhờ sự giúp đỡ của hầu tước Speer mà một vài phương pháp điều trị gần đây mới tiến triển đáng kể.
Mà không có gì bất ngờ xảy ra thì sau ngày hôm nay, Hero có thể lấy lại đôi chân hoàn chỉnh.