Chủ giáo Mayne bước xuống từng bậc một cầu thang hình tròn, đi vào sâu trong lòng đất.
Đây là một cái hố trời hình thành tự nhiên, chiều sâu phải hơn bốn cái tháp cao nhất của nhà thờ, đường kính khoảng chừng hai mươi thước, thừa sức nhét vào nguyên một cái lâu đài của một vị lãnh chúa. Cái giếng sâu này cũng không quá tối tăm, trên đỉnh cao phía trên có chừa cửa sổ trên mái nhà, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất, ánh xạ khắp nơi vào lớp băng cứng đóng trên tường đá.
Càng đi xuống phía dưới, vệt ánh sáng càng tối dần, dần dần hòa chung với tường đá. Tuy nhiên giữa hố lại phản xạ ra ánh sáng màu xanh nhạt, càng đi xuống càng rõ ràng, cho dù không cầm theo đuốc cũng không đến nỗi đưa bàn ta ra không thấy được ngón.
Cầu thang dưới chân giống như một con rắn nhỏ vờn quanh hố, dính sát trên tường đá.
Bậc thang làm bằng đá hoa cương cắt ra, hình chữ nhật, dày ba lóng tay, vừa đủ cho hai người đi sóng vai nhau. Mặt bên gắn chặt vào tường đá, bên kia bỏ không. Để đề phòng sơ ý té xuống, đầu bỏ không có xây lan can bằng gỗ, dùng dây thừng kết nối.
Hắn chưa từng thử đếm xem nơi này rốt cuộc có bao nhiêu bậc thang, nhưng hắn biết rõ rằng, gắn mỗi một phiến đá lên đều vô cùng gian khổ. Thợ đá của giáo hội treo người trên dây thừng xuống, tạc ra một chỗ lõm đủ sâu trên mặt đá cứng rắn, rồi nhét từng phiến đá vào trong đó. Mỗi một động tác đều phải cực kỳ cẩn thận, thế nhưng vẫn có hơn ba trăm người bị rơi xuống chết do dây thừng trơn hoặc đứt.
Nếu như nói đại giáo thường Hermes xây phía trên tượng trưng cho tinh thần bất khuất của giáo hội, vậy thì căn cứ bí mật giấu phía dưới hố sâu này mới là trung tâm chính thức của giáo hội.
Tường đá bên cạnh cầu thang được khảm đầy đá Thần phạt, cứ mỗi một trăm bậc thang lại có một người thẩm phán quân đứng gác, bên trong căn cứ còn có một đội thần phạt quân luôn sẵn sàng chờ lệnh tấn công kẻ đột nhập. Trong bức tường kép nối với đại giáo đường phía trên chôn sẵn rất nhiều bao cát và đá vụn. Nếu như phòng tuyến Thánh thành thất thủ, bắt buộc phải rút lui khỏi nơi này, giáo hoàng sẽ khởi động cơ quan bẫy rập, làm cho đất cát đá vụn chôn vùi nơi này vĩnh viễn.
Mặc dù đây không phải là lần đầu Mayne đi vào căn cứ Hermes, tuy nhiên cảm giác di chuyển giữa không trung làm cho hắn đầu váng mắt hoa. Nhất là khi nhìn xung quanh thế nào cũng có ảo giác như là mình đang bị rơi xuống vậy.
Đến khi hai chân đặt xuống mặt đất kiên cố, hắn mới có thể thở ra nhẹ nhàng.
Bên dưới cái hố là một viên ma thạch màu trắng hình tròn rất lớn, bề ngoài bóng loáng như gương, đứng ở trên thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Qua sự sắp xếp xảo diệu của thợ khéo, ánh sáng rọi xuyên qua cửa sổ phía trên qua nhiều lần chiết xạ của tường đá tụ tập tại khối ma thạch bên dưới này. Cho dù không có ánh lửa thì bên trong căn cứ cũng không phải hoàn toàn tăm tối.
Chỉ có đứng bên dưới hố này mới có thể nhận ra, ánh sáng mặt trời cũng không phải là không có màu sắc. Ánh sáng chiếu xuống ma thạch rồi phản xạ ra màu xanh nhàn nhạt, ngầng đầu nhìn lên, cả cái hố trời này được thắp sáng trong ánh sáng xanh lam, tạo ra cảm giác lạnh lẽo. Nếu nhìn thật kỹ còn có thể thấy bên trong ánh sáng vô số bụi bặm đang bay, giống như những sinh linh bé nhỏ trong sách xưa có ghi lại.
Lợi dụng những lỗ thủng tự nhiên hình thành trên vách đá, giáo hội tiếp tục khai thông và tiến thêm một bước mở rộng ra, xây dựng thành căn cứ Hermes. Cũng nhờ vào những lỗ hổng thông suốt bốn phía này giúp cho không khí nơi đây lưu thông thoải mái, hoàn toàn không có cảm giác mục nát nặng nề khó chịu khi ở tại chỗ sâu trong lòng đất.
Trên thực tế chỉ có hắn và giáo hoàng có thể ra vào căn cứ này, đến ngay cả hai vị chủ giáo Heather và Tayfun cũng không được phép tiếp xúc nơi này.
Nhưng ngay cả Mayne cũng không biết được rốt cuộc trong căn cứ này có bao nhiêu hang hốc. Ngoại trừ lối đi chính phía nam này, hai bên còn rất nhiều lối nhỏ chi nhánh, đi vào trong đó lại chia ra càng nhiều nhánh nhỏ hơn. Một số thì giáo hội sử dụng, một số khác thì phong kín lại. Hắn từng nghe nói khi xây dựng căn cứ này có vài tên thợ đi nhầm lối nhỏ không có đánh dấu rồi bị lạc phương hướng, không còn tìm được đường về nữa.
Đi thẳng một mạch vào chỗ sâu bên trong lòng núi, cứ mỗi cách ba mươi thước lại có một trạm kiểm soát. Mayne biết rõ khu vực giữa mỗi trạm kiểm soát có vai trò khác nhau. Ngoài cùng nhất là khu vực sinh hoạt, nơi ở cho các võ sĩ canh gác căn cứ. Tiếp theo là phòng tài liệu, nơi lưu trữ công văn, tàn thư và sách cổ. Khu vực thứ ba là nhà giam, nơi giam cầm những tù nhân không thể để lộ ra ngoài sáng… và người vô tội.
Sau khi đi qua ba trạm kiểm soát, Mayne dừng chân. Tiếp tục đi về phía trước là khu vực bí mật của cả căn cứ, tất cả nghiên cứu và phát minh của giáo hội đều từ đó mà ra, nếu không có sự đồng ý của giáo hoàng ngay cả hắn cũng không được phép tự tiện đi vào. Trong suốt ba năm làm đại chủ giáo hắn mới chỉ vào đó đúng một lần.
Mayne xoay người qua trái, đi vào một lối rẽ.
Lối rẽ rất ngắn, rất nhanh hắn đi đến điểm cuối. Nhìn thấy chủ giáo xuất hiện, thẩm phán quân đang canh giữ lập tức đưa tay lên ngực chào, “Đại nhân!”
Mayne gật đầu, “Mở cửa ra.”
Bên trong là một cái hành lang, trên tường treo đuốc bằng nhựa thông đang cháy, nhìn như vô số điểm sáng trong bóng tối, không ngừng kéo dài theo đường đi. Hai bên hành lang đặt song song nhiều tấm cửa gỗ dày đặc, mỗi cánh cửa gỗ có treo một miếng ván gỗ đánh số chính giữa.
Võ sĩ thẩm phán quân giơ đuốc lên đi phía trước dẫn đường. Mayne vừa đi vừa nhìn sự thay đổi của những con số. Khi nhìn thấy miếng ván gỗ có số 35, hắn dừng bước, lấy chìa khóa ra cắm vào ổ khóa rồi vặn nhẹ. Âm thanh mở khóa vang lên đặc biệt chói tai trong nơi yên tĩnh này, phát ra tiếng vang đến tận cuối hành lang. Như thể là nhận được tín hiệu phát ra, từ đằng sau rất nhiều cánh cửa vang lên tiếng kêu khóc, cả nam lẫn nữ. Chú ý lắng nghe thì phần lớn là những câu đại loại như “Mau thả ta ra!” “Cứu tôi với!” “Van xin ngài, giết tôi đi!” các kiểu.
Mayne đứng im bất động. Sau khi ra lệnh cho võ sĩ đứng canh ở ngoài cửa, hắn đi vào gian phòng rồi đóng cửa lại, ngăn cách những âm thanh ồn ào kia ở bên ngoài.
Đằng sau song sắt, chủ giáo nhìn thấy một lão già ngồi dựa vào đầu giường – có thể sự thật tuổi hắn cũng không lớn, nhưng lúc này đầu hắn đã muối tiêu, trên trán đầy nếp nhăn. Râu ria lâu ngày không cắt dài đến sắp che cổ. Vì bị nhốt quá lâu không thấy ánh mặt trời, da hắn có màu tái nhợt rất đáng sợ, tay chân gầy khẳng kheo như cây gậy trúc.
Mayne nhìn vào hộp cơm để bên cạnh song sắt, đồ ăn bên trong còn nguyên chưa hề động đến, hắn thở dài, “Ngài nên đối xử tốt với bản thân hơn, giáo hội không thiếu chút đồ ăn đó. Ngoại trừ không có rượu ra còn lại chúng ta cho ngài ăn ngày ba bữa đều là theo tiêu chuẩn quốc vương. Đến ngay cả cá cũng là cá tuyết ngon nhất đến từ cảng Greenwater. Hương vị của nó hẳn ngài rất quen thuộc đúng không, thưa Winbledon bệ hạ?”