Một lát sau lão già mới có phản ứng, hắn chậm rãi vén chăn lên, nhích đến bên giường, nhìn thẳng vào đại chủ giáo.
“Ngươi nếu như bị giam cầm tại cái nơi quỷ quái này, liệu có thể nuốt được đồ ăn sao?” Hắn mở miệng nói, âm thanh đục ngầu không rõ ràng như thể cổ họng bị vướng gì đó, “Nửa năm, ta bị nhốt ở đây đã nửa năm rồi, không có một tin tức gì… Các con của ta thế nào, con gái của ta sao rồi?”
Mayne để ý thấy trên vách tường khắp nơi đều có vạch khắc, như là dùng móng tay cào ra. Hẳn là hắn ta dùng phương pháp này để tính toán thời gian?
Hắn dịch ghế qua, ngồi xuống đối mặt với quốc vương, “Ngài có cần thiết phải hỏi những chuyện sẽ làm cho ngài không vui này không?”
“…” Sau hồi lâu trầm mặt, quốc vương lên tiếng, “Ta đã không còn tác dụng nữa, ngươi đến tiễn ta lên đường có phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì ngươi còn tính toán khó chịu làm gì với một kẻ sắp chết như ta chứ! Trước khi chết, ta chỉ muốn biết tình huống các con của ta!” Nói đến khúc sau, âm thanh của Wimbledon gần như đã là tiếng gào thét.
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, Mayne nghĩ, nói gì thì nói, thân là một vị quốc vương hắn đã thể hiện ra khí khái và phong độ vô cùng xứng đáng rồi. Trên đường bị mang đến Hermes hắn đã nhiều lần tìm cách thoát thân. Bị giam cầm ở đây, hắn cũng không rơi vào trạng thái điên cuồng mà cố gắng thông qua giap thiệp đổi lấy tự do. Không chửi rủa, không gào thét cuồng loạn, đây là một điều rất hiếm thấy trong cái nhà giam này. Nếu như không phải kế hoạch này không thể thay đổi, Mayne thật sự không mong muốn lãng phí một nhân vật như thế này trong âm mưu nội bộ.
Có lẽ chính mình khi đến đây cũng vì muốn cho hắn biết tình hình hiện tại, chủ giáo nghĩ, nếu không thì chỉ cần ra lệnh một tiếng sẽ có thẩm phán quân thay mình chấm dứt sinh mạng hắn.
“Gerald Wimbledon con cả của ngài đã chết,” Mayne chậm rãi lên tiếng, “Bị con thứ hai của ngài Timothy tử hình chém đầu với tội danh mưu phản giết cha. Tam công chúa Garcia Wimbledon tuyên bố tự lập tại vùng phía Nam, tự phong là Nữ hoàng Greenwater, cuộc chiến giữa nàng và Timothy là không thể tránh khỏi. Còn về phần tứ hoàng tử và ngũ công chúa thì chúng ta không có nhiều thông tin cho lắm. Đại loại… là còn sống đi.”
“Ngươi đang nói cái gì, mưu phản? Tự lập? Các ngươi rốt cuộc đã làm gì?”
“Chúng ta để cho bọn chúng tranh giành vương vị,” hắn từ tốn nói, “Đưa những đứa con của ngươi đến khắp nơi, tuyên bố với chúng ai có thể thống trị địa phương tốt nhất, người đó chính là quốc vương tiếp theo.”
Wimbledon đau khổ nhắm mắt lại, qua hồi lâu hắn mới thấp giọng nói, “Vì cái gì? Các ngươi lợi dụng ngày cầu nguyện, đưa ta vào phòng kín, lấy hết y phục… và đá thần phạt của ta. Các ngươi sử dụng năng lực phù thủy tạo ra một kẻ giả mạo ta, các ngươi rõ ràng có thể từ từ chiếm lấy vương quốc này, làm cho giáo đường đứng vững ở mỗi một cái thành trấn. Tại sao lại phải sử dụng thủ đoạn giành vương vị này! Ta, ta làm sao có thể… khục khục,” nói đến khúc kích động Winbledon cúi người xuống ho kịch liệt.
“Ta làm sao có thể đưa ra loại mệnh lệnh làm cho bọn nhỏ tự giết lẫn nhau được,” đúng không? Mayne tự nghĩ trong lòng nối tiếp dùm cho quốc vương, “Có lẽ ngài sẽ không làm thế, nhưng mà chắc gì bọn chúng sẽ phát triển giống như ngài mong đợi. Bọn chúng sẽ lớn lên, sẽ tự có dã tâm của riêng mình. Ví dụ như con gái thứ ba của ngài đi, Garcia ấy, nàng đã bắt đầu kế hoạch chiếm lấy cảng Greenwater từ năm năm trước. Cho dù không có kế hoạch giành vương vị hoặc là đợi đến khi ngài qua đời, chẳng lẽ nàng sẽ an phận trơ mắt nhìn Gerad đăng cơ hay sao? Quan trọng nhất là, chúng ta cũng không có thời gian để thực hiện kế hoạch lâu dài, ngài cũng biết đấy, năng lực của phù thủy không phải là vĩnh viễn.”
“Khốn nạn, bọn chúng đánh giết lẫn nhau thì đối với giáo hội các ngươi có gì là tốt chứ? Giáo đường sẽ chìm vào trong biển lửa, tín đồ sẽ thiệt mạng trong chiến tranh, vương quốc rối loạn khắp nơi…” Nói đến đây Winbledon đột nhiên sững sờ, ngẩng đầu lên không dám tin tưởng, “Chẳng lẽ, các ngươi muốn ----“ Một trận ho khan kịch liệt làm gián đoạn lời của quốc vương, sau khi khó khăn phục hồi, âm thanh của hắn trở nên yếu như tơ, như thể trận họ vừa rồi đã lấy hết toàn bộ tinh lực của hắn, “Các ngươi… muốn tiêu diệt vương thất hoàng gia.”
“Đúng là như vậy, nhưng nói chính xác hơn thì phải là, tiêu diệt vương quyền.” Mayne không thể nào không cảm thấy thán phục, đây là sức phản đoán nhạy cảm đến thế nào cơ chứ. Bị giam trong cái địa lao vô tình này gần nữa năm, không đánh mất lý trí đã xem là ý chí kiên định lắm rồi, vậy mà còn có thể suy luận phán đoán được ra kế hoạch lâu dài của giáo hội, “Vương quyền sẽ cản trở giáo hội phát triển, cho dù nó nhỏ yếu đến mức nào đi nữa, nó vẫn sẽ như cây non chậm rãi lớn lên. Chỉ có cách đem nó diệt trừ tận gốc, giáo hội mới có thể chính thức chiếm được vương quốc này.”
“…” Thần sắc của Wimbledon đột nhiên trở nên già yếu hơn rất nhiều, trước đó chỉ là nhìn qua thấy già, bây giờ ngay cả tinh thần cũng đã suy sụp xuống, ánh hào quang trong mắt trở nên mờ dần đi.
“Greyfort là vương quốc có diện tích lớn nhất trong lục địa, nguồn mộ quân đông đảo, nếu như chiến tranh trực diện giáo hội sẽ vô cùng bất lợi. Vì thế chúng ta đã âm mưu từ lâu. Vương quốc của ngài nhất định sẽ tổn thất lượng lớn chiến sĩ và lính đánh thuê trong cuộc nội chiến, chỉ cần kéo dài liên tục hai đến ba năm, khi đó thẩm phán quân của chúng ta có thể chiếm lấy Greyfort một cách dễ dàng. Ngài cũng không cần quá bi thương, vua mất nước không chỉ có riêng ngài, ba vương quốc còn lại cũng thế cả. Từ nay về sau, trên đại lục sẽ không còn tứ đại vương quốc phân tranh nữa, Dawn, Wolfheart, Everwinter và Greyfort sẽ đồng thời biến mất. Trên mảnh đất này sẽ chỉ còn một chính quyền duy nhất, đó chính là giáo hội.”
Wimbledon trầm mặc, vị vua dựa vào vũ lực đoạt lấy vương vị từ trong tay anh em mình giờ phút này như đã mất hết sinh cơ, ngay cả Mayne cũng cảm nhận được một chút không nỡ, nhưng trong nội tâm hoàn toàn không hề hối hận. Giáo hội cũng đã phải trả giá rất nhiều cho mục đích này – vô vàn tín đồ kiệt xuất chấp nhận làm quân cờ, phấn đấu quên mình dấn thân vào kế hoạch này.
Người giả mạo làm Wimbledon đệ tam chính là một tên chánh án vô cùng thành kính trong thẩm phán quân, tín ngưỡng của hắn kiên định, trung thành tuyệt đối với giáo hội, đã chuẩn bị tiếp nhận nghi thức chuyển hóa thần phạt quân. Thế nhưng vì sứ mạng, hắn để cho phù thủy biến thành bộ dạng quốc vương, chết một cách vô danh trong tẩm cung ở đô thành Greyfort. Tên của hắn vốn có thể được khắc lên bia kỷ niệm của Hermes giáo đường, mà hiện tại giáo hội chỉ có thể chôn vùi nó vĩnh viễn.
Vốn tưởng rằng Wimbledon sẽ không nói gì nữa, Mayne lấy từ trong ngực ra một chiếc bình sứ tinh xảo, khi chuẩn bị đưa cho hắn uống thì hắn đột nhiên mở miệng, “Nguyền rủa…”
“Hử?”
“Ta nguyền rủa ngươi… Ta sẽ chờ ngươi bên dưới địa ngục.” Tiếng nói của hắn ngày càng yếu, Mayne phải tập trung tinh thần mới có thể nghe được.
“Thật đáng tiếc, thế giới này không có địa ngục. Mà cho dù có đi nữa, nơi đó cũng không thuộc về chúng ta. Tất cả những gì chúng ta làm cũng là vì để kéo dài thời gian. Chỉ khi nào thống nhất được bốn vương quốc, giáo hội mới có thể tập trung sức mạnh lớn nhất đi chiến thắng kẻ thù chính thức của nhân loại, nếu không thì…” Chủ giáo nói đến đây thì dừng lại, hắn nhìn thấy tay của Wimbledon đã buông thõng xuống, đầu nghiêng về một bên, ngực không còn thở nữa.
Đây là kết thúc của một vị vua, và khởi đầu hoàn toàn mới của chúng ta, hắn nghĩ.
Mayne thu bình sứ vào lại trong ngực, đứng dậy rời đi. Khi hắn đẩy ra cánh cửa gỗ, hành lang im ắng như thể những tiếng kêu khóc kia chưa từng vang lên vậy. Hắn nói cho tên võ sĩ thẩm phán quân canh giữ ngoài cửa vài câu dặn dò phương pháp giải quyết tốt hậu quả, sau đó không quay đầu lại đi ra ngoài.