Những ngày gần đây Prius Dessau sống thật thoải mái.
Khoảng thời gian phục vụ gia tộc Elk đã giống như giấc mộng vậy, càng ngày càng mơ hồ rồi, kỹ xảo và huấn luyện của kỵ sĩ đã sớm ném ra sau đầu, bụng cũng càng lúc càng to hơn. Vì thế hắn đã sắm mới toàn bộ quần áo, đổi thành quần vải và áo ngắn bằng tơ lụa càng rộng rãi hơn, vừa tiện hành động lại không mất đi phong phạm “Quý tộc” – cho dù hắn biết trong lãnh địa của bệ hạ đã không còn quý tộc chân chính nữa.
Đương nhiên kiếp sống kỵ sĩ không phải là một giấc mộng thật sự, bộ áo giáp sắt trong phòng khách được lau chùi đến sáng bóng kia chính là chứng minh. Kỳ quái chính là, khi vẫn là kỵ sĩ Elk, hắn lại không hề ưa nổi bộ áo giáp này, thậm chí còn định bán rẻ chúng nó cho thợ rèn; nhưng sau khi chuyển sang hiệu lực cho bệ hạ, hắn thế mà lại cảm thấy thứ này càng vừa mắt hơn. Ham thích lớn nhất khi ru rú trong nhà đó là ôm hài tử còn đang bi bô tập nói, lải nhải chuyện chinh chiến trong “Tư thế oai hùng sáng chói” xưa kia với bộ áo giáp.
Trong những chuyện xưa này, Prius không hề đề cập đến công tước Llane, thật giống như ngay từ đầu hắn đã trung thành với Roland Wimbledon rồi vậy, giống như là đại trung thần không thể bới móc.
Sau khi tiến vào tòa thị chính, có thể nói sự nghiệp của hắn liên tiếp lên cao, nắm lấy cơ hội dân cư thành Neverwinter nhanh chóng gia tăng, khu vực nuôi dưỡng gà vịt ở thành bắc mở rộng lại mở rộng, hiện giờ đã biến thành một nhà xưởng gia cầm có quy mô cực kỳ khổng lồ. Không sai, hắn cảm thấy bãi chăn nuôi do một tay hắn sáng lập ra không hề kém nhà xưởng sản sinh ra máy móc kia bao nhiêu, từ sau khi bệ hạ nói ra cái từ này, hắn lập tức treo bảng hiệu lên trên cửa đại viện.
Hiện giờ trong thành Neverwinter này nhà máy này đến nhà máy kia mọc lên như măng mọc sau mưa, đã là từ ngữ lưu hành nhất ở tòa thị chính thì hắn tự nhiên không thể lạc hậu được.
Chỉ riêng thuê công nhân đã nhiều đến trăm người, tổng số gà vịt càng đến gần vạn con, thức ăn gia súc và con giun ăn mỗi ngày đều cần nhiều sọt để đựng, nếu là trước kia quy mô như vậy thì cho dù nghĩ đều không dám nghĩ. Về phần người khác gọi hắn là “Kỵ sĩ gà vịt”, hắn không chỉ không thèm để ý, ngược lại thích thú.
Hiện giờ công việc đã đi vào quỹ đạo, Prius cũng nhàn nhã hẳn – nhóm học việc ban đầu đã học xong phân biệt trống mái rồi, đoán như thế nào, công việc chọn gà vịt con vân vân, còn có thể nhân tiện bồi dưỡng người mới, không cần hắn tự mình ra tay. Mà chăn nuôi gia cầm sợ nhất gặp phải bệnh gà toi, có thể kêu phù thủy tên Lily tiện tay trừ đi, bãi chăn nuôi muốn làm lớn bao nhiêu đều không có vấn đề gì. Ngày thường hắn chỉ làm công việc quy hoạch, công việc thống kê số liệu cứ giao cho bộ trưởng nông nghiệp là được.
Trên thực tế, các kỵ sĩ bị bắt làm tù binh giống như hắn, trừ bỏ thành phần đặc biệt ngoan cố ra thì phần lớn đều sống rất không tệ. Ví dụ như cấp trên của hắn Sirius Daly, vốn là kỵ sĩ của Rushwolf, hiện giờ đã trở thành bộ trưởng, xem như một người lăn lộn tốt nhất.
Dawn ngược lại thăng chức là giáo viên trung cấp, lương không kém hắn bao nhiêu, nhưng khi nói chuyện phiếm Ferlin Eltek dường như nói bản thân đã có tính toán khác, sẽ không luôn làm giáo viên. Không biết về sau vị kỵ sĩ Morning Light trước kia này sẽ đi nhậm chức ở đâu, nhưng chắc sẽ không quá kém được.
Còn có Jalon, Varsa, Kazan vân vân... Hoặc tiếp tục làm giáo viên, hoặc mở cửa hàng; còn hắn trong lúc rảnh rỗi sẽ tụ tập với những người quen cũ này, tâm sự việc nhà, hoặc bàn luận công việc, hy vọng về tương lai. Nhưng mà không phải tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục bệ hạ, ví dụ như Jalon hết sức bất mãn với quy định đã từng là kỵ sĩ bị bắt làm tù binh thì không được tòng quân, khi tụ tập luôn có vẻ buồn bực không vừa lòng. Nhưng Prius lại tương đối không đồng ý chuyện này, ai cũng biết uy lực kinh người của súng, đổi lại là hắn cũng sẽ không tình nguyện giao thứ này vào trong tay tướng đã từng thua trận.
Còn về bản thân hắn, ánh mắt chỉ nhắm vào buổi lễ trao tặng huân chương mỗi năm một lần – dựa theo trình độ coi trọng nông nghiệp của bệ hạ, hắn cảm thấy sớm hay muộn gì thì mình sẽ đứng trên đài cao ở quảng trường, đón nhận ánh mắt hâm mộ mà kính ngưỡng của mọi người. Không nói đến tự tay tiếp nhận huân chương do quốc vương bệ hạ ban cho, còn được thưởng một trăm miếng kim long, đây có thể nói còn có tiền đồ hơn tòng quân.
Hát vu vơ đi đến tòa thị chính, Prius đang định chào hỏi Sirius Daly rồi đi bãi chăn nuôi, bộ trưởng lại gọi hắn lại.
- A, ngươi tới vừa lúc, bệ hạ có chuyện tìm ngươi.
Bước chân của hắn thoáng chậm lại
- Có chuyện gì?
- Thân vệ chưa nói, chỉ kêu ngươi đến rồi thì đi đến thành bảo một chuyến.
- Ta biết rồi.
Prius tỏ vẻ như ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng lại nhảy loạn lên, đại hội động viên nông nghiệp mới vừa qua không lâu, chẳng lẽ bệ hạ nghĩ như hắn sao, muốn tặng hắn huân chương làm tấm gương để tuyên truyền sao?
Hắn mang tâm tư chờ mong đi vào thành bảo, tiếp theo dưới sự dẫn đường của thị vệ, đi tới trước văn phòng làm việc ba tầng.
- Vào đi.
Sau khi thông báo tên tuổi, trong cửa truyền đến giọng nói quen thuộc:
- Ta chờ ngươi hồi lâu.
- Nhân viên bộ nông nghiệp, Prius Dessau kính chào ngươi.
Vừa vào cửa, hắn đã giống như kỵ sĩ quỳ một chân trên đất, đặt tay lên ngực nói. Nhưng mà vì bụng hơi nhiều thịt chút, nên tư thế này không được mạnh mẽ giống như trước, khi quỳ xuống thiếu chút nữa đã khiến mình vấp té.
- Đứng lên đi.
Quốc vương bệ hạ ngồi ngay ngắn sau bàn dài, cười cười với hắn:
- Gần đây ngươi làm việc rất tốt, kể cả Barov đều khen không dứt miệng, đây không phải là chuyện dễ dàng gì. Vì vậy ta có một nhiệm vụ mới muốn giao cho ngươi đi làm.
- Ngươi cứ việc ra lệnh.
Prius đứng lên, cung kính nói
- Nghe cho kỹ… Đây là chuyện bí mật, kể cả trong tòa thị chính đều chưa có ai biết.
Thần sắc đối phương trở nên nghiêm túc:
- Hơn nữa nó có ý nghĩa trọng đại, liên quan đến phương hướng phát triển sau này của thành Neverwinter, một khi ngươi tiếp nhận, trước khi ta cho phép thì không thể tiết lộ những gì đã nhìn thấy, đã nghe thấy cho bất cứ ai. Chọn ngươi vì dưới tình huống không có tiền lệ thì ngươi thích hợp nhất chứ không phải không là ngươi thì không được. Nếu làm tốt rồi, không cần lo lắng vấn đề đãi ngộ, bây giờ cho ta câu trả lời đi.
Prius ngây ngẩn cả người, hắn không dự đoán được bệ hạ sẽ nói lời như vậy, chẳng những không liên quan gì đến trao tặng huân chương, dường như còn chuẩn bị đặt hắn vào trong một chuyện vô cùng khó giải quyết.
Ôi giời, miễn bàn tầm quan trọng gì đó, thù lao đãi ngộ gì đó… trong mắt hắn đây chính là phiền toái, lại còn dính dáng đến cơ mật vương quốc thì càng là bùa đòi mạng. Hắn theo bản năng định đẩy đi, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt về -- chờ đã, đối phương là ai? Là lãnh chúa thành Neverwinter, quân vương của Greyfort đó!
Khi vua muốn thần tử đi làm một việc còn cần thương lượng sao? Trừ phi là thần tử đã sớm có ý định tạo phản, tìm cơ hội trốn vào đất phong không đi ra, nếu không thì dù thế nào đều phải tiếp nhận mệnh lệnh này, bằng không cứ chờ nhận lửa giận của quốc vương đi. Bệ hạ không trực tiếp hạ lệnh, chẳng qua chỉ vì chú ý đến tâm tình của hắn mà thôi, còn thật sự cho hắn từ chối được sao?
Prius không khỏi nuốt nước miếng một cái, cho dù vị bệ hạ Wimbledon này có hành vi đặc biệt, có khác biệt rất lớn so với các lãnh chúa khác, nhưng mỗi một câu đều xuất phát từ thật tâm thật lòng, trước đó mình đã nói như thế nào? “Ngươi cứ việc phân phó!”
Vừa lời thề son sắt tỏ vẻ không có chuyện gì không thể, đảo mắt đã nói không muốn làm hoặc không làm được? Đổi lại hắn là quốc vương, cho dù không lập tức nổi giận ngay tại chỗ, trong lòng đều sẽ nhớ kỹ khó chịu này, về sau đừng nói tới con đường tiền đồ bay lên cái gì, chỉ sợ kể cả chức quan bình thường đều không làm được, càng đừng nhắc đến cái gì mà buổi lễ trao tặng huân chương và phần thưởng phong phú kia.
Prius hận không thể cho mình một cái bạt tai ngay tại chỗ.
Mãi do dự, cuối cùng hắn vẫn kiên trì trả lời:
- Thần bằng lòng gánh vác trọng trách này.
Hắn không thể mất đi chức vị này, thân phận kỵ sĩ và đất phong đều đã không còn rồi, nếu vứt bỏ luôn cả chức quan, còn không để cho hắn phụ trách bãi chăn nuôi, hắn thật sự đã hai bàn tay trắng.
Giờ phút này, để cho hắn cảm thấy an ủi duy nhất chính là câu nói kia của bệ hạ -- “Dưới tình huống không có tiền lệ thì ngươi là người thích hợp nhất”… Đây ít nhất xem như là một kiểu khẳng định năng lực của mình đi?
- Rất tốt.
Roland nở nụ cười, nghiêng đầu thấp giọng nói gì đó với khoảng không bên cạnh, sau đó nhìn hắn:
- Như vậy hiện giờ đi tới một nơi với ta.
- Nơi nào?
Prius lo sợ bất an hỏi theo bản năng.
- Biên Thùy Thành thứ ba.
Quốc vương nhíu mày nói:
- Ngươi đã nghe nhắc đến chưa?