Prius vẫn chưa từng nghe nói đến cái tên này, Biên Thùy Trấn là nơi cư trú được thành lập bởi vì mỏ, hoàn toàn không hợp với từ “Thành” này, huống chi còn đẩy tới số ba? Trước khi bệ hạ tới Tây cảnh, nơi này có thể được gọi là thành cũng chỉ có một Cứ điểm Epic mà thôi.
Nhưng khi đoàn người tiến vào hang động dưới chân sườn núi phía bắc, hắn mới hiểu được bệ hạ chỉ là nơi nào.
Lúc trước hắn vẫn luôn rất hiếu kỳ, vì sao bộ xây dựng lại muốn xây một tòa kiến trúc giống như thành bảo ở trong thành Neverwinter – vị trí quan trọng chỗ này do Đệ Nhất Quân trông coi không khỏi quá quái dị đi, lưng tựa dãy núi phía bắc, hai bên phía đông và phía tây đều cách biên giới một khoảng cách rất xa, nhìn đều không giống như để phòng ngự kẻ địch, về phần là tòa thành bảo vệ bệ hạ thì càng nói không nổi.
Hắn cũng từng hỏi vài người cùng đi trong tòa thị chính, trả lời đều là không biết, còn có người nói, đội ngũ thi công cả mảnh đất kia đều do bộ trưởng Kal đại nhân trực tiếp quản lý, những người khác không có quyền hỏi đến. Đến một bước này rồi, Prius không lắm mồm nữa, bản thân chỉ thuận miệng nhắc đến mà thôi, hắn cũng không muốn khiến mình gặp phải phiền toái.
Không nghĩ tới hắn thế mà lại có ngày tự mình đặt chân đến vùng đất quân sự quan trọng này.
Khi nhìn thấy rõ lối đi dưới đất do nhân công đào bới ra, cùng với quần thể hang động to như vậy, Prius kinh ngạc đến gần như không khép cằm vào được.
Đây rốt cuộc đào lên như thế nào?
Một năm trước nơi đây còn không có gì cả, nhưng bây giờ giống như đã nối thông toàn bộ thân núi rồi, không gian dưới đất rộng rãi như thế, nói là một thành thị đều không hề quá, nhưng mà… Đây là nhân lực có thể làm được sao?
Hắn vụng trộm liếc nhìn bệ hạ, kính sợ trong lòng càng sâu thêm một phần.
Công tước Llane quả nhiên đã chọn sai đối thủ rồi.
Cho dù Lion quản lý Tây cảnh hơn mười năm dưới áp lực của các đại gia tộc, xử lý nơi biên giới cằn cỗi này thành bền chắc như thép, thủ đoạn và thực lực không thể soi mói được, nhưng mà… hắn vẫn là người nha.
Nhưng điều khiến kỵ sĩ Elk khiếp sợ hơn vẫn còn phía sau.
Sau khi ngồi xe tải đến một đại điện rộng rãi bằng phẳng, hai tên ăn mặc kiểu võ sĩ xúm tới – kể từ sau khi Đệ Nhất Quân phổ biến súng, đã hiếm khi gặp được thị vệ có dáng vẻ như vậy rồi.
Một trong hai người liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới hai lần, mới quay đầu lại nói với bệ hạ:
- Như vậy thật sự được chứ?
- Sớm hay muộn thì dân chúng của ta đều sẽ biết chuyện này, so với việc giấu giếm vị này, còn không bằng để hắn chậm rãi tiếp nhận.
Roland trả lời:
- Bắt đầu từ chỗ quan viên của tòa thị chính trước là được.
- Được rồi…
Người nọ bất đắc dĩ thở dài, ngửa đầu lên bầu trời vẫy vẫy tay. Sau đó có một bóng đen từ trên trời giáng xuống, lặng yên không tiếng động đứng trước mặt mọi người.
Trái tim Prius nhảy dựng lên, thiếu chút nữa kêu ra tiếng!
Thần linh trên cao, đây rốt cuộc là thứ đồ chơi gì?
Nhìn quái vật bướu thịt mọc đầy xúc tua trước mắt, hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng, cho dù là ma quỷ đến từ vực sâu địa ngục chắc cũng chỉ có dáng vẻ như vậy thôi! Kỵ sĩ định lui về sau hai bước, lại phát hiện hai chân đã không nghe lời, chống đỡ duy nhất khiến hắn không lập tức ngã xuống đại khái là quốc vương bệ hạ vẫn trấn định tự nhiên đi.
Sau đó hắn “Nghe” được một giọng nói.
Giọng nữ nhu hòa không phải vang lên bên tai mà trực tiếp vang lên trong đầu:
- Bệ hạ tôn kính, chào ngươi.
- Chào ngươi, Pasha.
Roland mỉm cười:
- Lũ sâu như thế nào rồi?
- Số lượng tăng lên không ít, chỉ cần nấm đầy đủ, hình như chúng nó sẽ luôn ăn hết.
- Xem ra rất dễ nuôi.
- Thật ra ngươi hoàn toàn có thể giao chuyện này cho chúng ta.
- Đợi đến khi bắt đầu đại chiến, các ngươi không phân ra được nhiều nhân viên như vậy, hơn nữa ta muốn nuôi không chỉ dừng lại ở trăm ngàn con, để cho bọn họ sớm quen thuộc cũng tốt.
Prius trợn mắt há hốc mồm nhìn bệ hạ trò chuyện vui vẻ với quái vật kia, giống như đang nói chuyện với thần dân bình thường vậy, mà thái độ quái vật kia thể hiện ra lại khá cung kính, hoàn toàn không hề giống như ma quỷ khí thế bức người – Nếu quỷ quái ở trong sách đều nói chuyện như vậy, đã không đến mức khiến người ta nghe nhắc đến đã sợ mất mật rồi.
Hắn hít sâu hai hơi, khó khăn lắm mới khiến nhịp tim bình ổn một chút.
Nhưng mà dường như bệ hạ định để cho hắn nuôi cái gì vậy? Sâu sao?
Còn có… đây là bí mật lớn mà đối phượng dặn dò sao? Ở dưới chân mỏ North Slope, cất giấu một dị loại không phải người khiến người ta nghe mà kinh sợ?
Dường như bệ hạ nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vỗ vai hắn nói:
- Vị… Pasha nữ sĩ này đã từng là một lãnh chúa tiếng tăm lừng lẫy, tuy rằng bị ma quỷ hạ nguyền rủa, biến thành dáng vẻ như bây giờ, nhưng trong lòng vẫn là nhân loại, ngươi đừng sợ hãi.
- Lãnh, lãnh chúa?
Prius sửng sốt một chút mới hồi phục lại tinh thần.
- Không sai.
Quốc vương thở dài:
- Vừa đi vừa nói.
Sau đó hắn nghe được một chuyện xưa không thể tin nổi, quái vật giống như Pasha không chỉ có một người, bốn trăm năm trước các nàng từng sinh hoạt ở vùng đất man hoang, còn xây dựng được thành trấn của riêng mình, nhưng cuối cùng không thể địch nổi tà thú và ma quỷ cùng lúc xâm nhập. Phần lớn mọi người chết ở nơi đồng hoang, chỉ có rất ít chạy trốn được tới Tây cảnh. Nguyền rủa khiến cho các nàng trở thành quái vật, hơn nữa vĩnh viễn bất tử, luôn lưng đeo thống khổ mà sống tiếp. Hiện giờ Roland Wimbledon đón nhận những người sống sót này, các nàng cũng là đồng minh chống lại ma quỷ, cũng là người dân do Greyfort quản lý.
- Hóa ra… thật sự có chuyện như vậy.
Prius lẩm bẩm nói.
- Nhưng mà ngươi cũng thấy đấy, vẻ ngoài của các nàng thật sự dễ khiến cho người ta liên tưởng đến những thứ không tốt, cho nên chuyện này tạm thời chỉ có thể liệt vào bí mật cao nhất, trước mắt có rất ít người biết.
Roland tạm dừng một lát, ánh mắt nheo lại:
- Nếu tiết lộ ra ngoài, ngươi cũng biết hậu quả.
- Thần tuyệt đối sẽ giữ kín như bưng, bệ hạ!
Prius vội vàng cường điệu nói. Cho dù chuyện lạ này còn không thể tưởng tượng nổi hơn chuyện xưa kinh sợ do bà cố nội kể, nhưng lúc này hắn vốn không muốn quan tâm xem chuyện này có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả. Bệ hạ nói cái gì chính là cái đó, đây là nguyên tắc làm việc cơ bản nhất của trung thần.
- Ngươi hiểu là được rồi.
Bệ hạ gật gật đầu.
Quái vật bướu thịt… không đúng, là lãnh chúa cổ đại Pasha đại nhân dẫn mọi người đi xuyên qua một lối đi thật dài, sau đó nói:
- Chúng ta đã đến.
Hiện ra trước mặt kỵ sĩ là một hang động khổng lồ, dưới nền đất trơ trụi lại đột nhiên trở nên tràn đầy sức sống, không nói tới cây cối và cảnh quan dưới mặt đất mà trước đây hắn chưa từng gặp, chỉ riêng đám sâu vĩ đại đang bò qua bò lại trong bụi nấm đã đủ để hắn nhìn không chớp mắt rồi.
Đại khái vì trong một thời gian nhận nhiều kích thích như vậy, Prius phát hiện mình lại không sợ gì cả.
- Đây là… thứ mà ngươi muốn để cho ta nuôi sao?
Hình như quốc vương bệ hạ vẫn luôn chú ý đến ánh mắt của hắn, giờ phút này cuối cùng hài lòng gật đầu:
- Không sai, nó tên là sâu cao su, có thể bài tiết ra một loại nguyên liệu công nghiệp tác dụng cực lớn, tác dụng khác không thua kém gì trứng gia cầm. Đội thám hiểm phát hiện ra nó ở chỗ sâu trong núi Great Snow, vì thế mang giống mới này về, đáng tiếc nó chỉ có thể sống ở dưới đất, vì vậy do người sống sót ở Biên Thùy Thành thứ ba tạm trông coi.
Nói đến đây, đối phương lại chuyển đề tài:
- Ta nghe nói ngươi vì chăn nuôi gà vịt mà còn đặc biệt nuôi không ít giun đúng không?
- Ờ thì… Đúng.
Hồi lâu Prius mới đuổi kịp suy nghĩ của bệ hạ:
- Như vậy có thể thu nhỏ khu vực kiếm ăn của chúng, tốc độ phát triển của gia cầm cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.
- Mà nuôi đám sâu này không hề khác gì nuôi giun cả -- ta không phải đang nói phương pháp chăn nuôi, mà là chỉ bản chất.
Roland nhấc chân đá lăn một con sâu cao su đang nằm bò trên cây nấm, sau khi nó ngã xuống đất mới có phản ứng lại, kéo cái bụng thật lớn đi vào sâu trong bụi cỏ:
- Chúng nó không có tính công kích, đồ ăn yêu thích chính là nấm ở đây, tuy có dáng vẻ lớn, nhưng lại vô cùng nhát gan, ngươi không cần lo lắng tụi nó sẽ cắn ngươi một phát, chỉ cần đúng giờ thu thập dịch nhờn trong bụng chúng nó là được rồi.
- Dịch.. nhờn?
- Đã từng thấy bò sữa chưa? Bò không phải là trọng điểm, trọng điểm là thứ nó sản xuất ra.
- Ý của ngươi là, nặn nó ra sao?
- Nếu ngươi có thể tìm được cách nặn, vậy tự nhiên không còn gì tốt hơn.
Roland cười không thành tiếng:
- Nhưng mà chính như theo lời ta, sâu không phải là trọng điểm, giết chết rồi lấy có đôi khi còn nhanh hơn. Dù sao chúng nó sinh sôi còn nhanh hơn gà vịt bò sữa nhiều lắm.
Không biết vì sao, Prius đột nhiên rùng mình, hắn mơ hồ cảm thấy, bệ hạ không thích đám sâu rất quan trọng đối với công nghiệp này.
Nhưng cảm giác này chỉ lóe lên, trong chớp mắt giọng điệu đối phương đã khôi phục lại như bình thường:
- Trên cuốn tập này ghi lại một ít tập tính của đám sâu cao su.
Hắn đưa một quyển sổ nhỏ bìa da trâu cứng rắn:
- Ngươi có thể đối chiếu nghiên cứu xem, sau đó nhìn xem có cách nào để cho chúng cấp tốc trưởng thành, tiện thu thập. Ta hy vọng có thể nhìn thấy kết quả trong một tháng này.
- Vâng, bệ hạ.
Prius nuốt một ngụm nước bột, nhận lấy quyển sổ:
- Nhưng nếu chỉ có một mình ta…
- Đệ Nhất Quân đóng quân ở đây sẽ hỗ trợ.
Roland mỉm cười nói:
- Làm tốt đi, trên buổi lễ trao thưởng huân chương năm nay sẽ có phần của ngươi.