Cự thạch pháo cuối cùng cũng không có bắn ra đợt đạn pháo thứ hai.
Để tiện cho việc điều khiển quan sát kẻ địch và điểm bắn, công tước đã ở trên tường thành xây dựng sáu đài cao, dùng để đặt pháo cùng máy bắn đá. Nói cách khác, độ cao của bọn họ đã vượt lên tường thành, bất cứ hành động nào của đối phương đều không thoát nổi ánh mắt của kẻ công kích.
Đây vốn là một lựa chọn vạn vô nhất thất, góc nhìn từ phía trên cao xuống không chỉ có thể mang đến hiệu suất ngắm bắn tốt hơn, nâng cao tầm bắn của đạn báo và phao thạch, còn có thể khiến kẻ địch cảm nhận được sự áp bức mãnh liệt.
Nhưng đối mặt với hỏa pháo không thể tưởng tượng nổi của quân Roland , đài cao trái lại thành bia ngắm bắt mắt.
Willian lần đầu tiên cảm thụ được, một khắc đồng hồ lại dài như vậy.
Tiếng nổ trên tường thành dường như chưa từng dừng lại.
Chính vào lúc các binh sĩ đang cố gắng nhét bột phấn vào, một phát đạn pháo vừa hay rơi trên đài cao bên phải.
Trong chốc lát, trên mặt đài dường như bốc lên sự rực rỡ của thái dương, kể cả cự thạch pháo và hơn hai mươi người đồng loạt bị chìm trong ánh lửa, tiếp đó ánh lửa đỏ tươi hóa thành vô số xúc tu, xông về bốn phương tám hướng, những kiến trúc trong thành cũng vì sự rung chấn kịch kiệt này mà bốc lên một vùng bụi vàng.
Một đoạn nòng thanh đồng bị đứt gãy bay ra từ bên trong ngọn lửa, sau khi đụng phải mặt bên của một đài cao khác thì rơi xuống đất, rơi vào trong một đám lĩnh dẫn đang vận chuyển vật liệu bằng đá, thân thể xác thịt hiện rõ sự yếu đuối và vô lực của nó -- khi nòng pháo lăn lộn hai vòng rồi dừng lại, trên đất đã nhiều thêm một đống thịt nát đỏ hồng giao nhau. Mà những tên đen đủi chân tay bị đè nát nhưng vẫn chưa tắt thở, đang ôm chặt lấy nhưng nơi đứt lìa của mình kêu la thảm thiết, hi vọng có người có thể cho chúng một cái thống khoái.
Có điều Willian lúc này đã không thể lo cho bọn họ nữa.
Chòi gác đối với kẻ địch mà nói là một mục tiêu rõ ràng, sớm vào thời khắc đầu tường biến thành biển lửa, các quy tốc đã mất đi dũng khí tiếp tục quan sát, điều đầu tiên là rút lui. Mà cái quyết định này hiển nhiên là chính xác, tốc độ bắn pháo của đối phương sớm đã vượt qua tưởng tượng của mọi người, gần như mỗi mười hơi thở một sẽ có một đợt pháo đáp đất, độ chính xác của nó cũng càng ngày càng cao, xung quanh tường thành đã trở thành một khu vực cực kỳ nguy hiểm.
Lúc đầu còn có hỏa cầu dâng lên từ ngoài thành, sau đó toàn bộ đều rơi vào trong thành, hơn nữa còn áp sát về phía mấy đài cao và cửa thành. Trong thành khói thuốc súng cuồn cuộn, mảnh vụn bay ngang, tiếng nổ vang và tiếng kêu rên hòa lại một chỗ, giống như cảnh tượng trong địa ngục.
Khi kẻ địch dừng tiến công, trước không nói đến việc sáu đài cao đã bị phá hủy hết, cửa thành cũng bị bắn ra một cái lỗ thủng.
Dựa theo kế hoạch, gia binh của công tước nên lập tức bỏ hàng rào sắt và đoạn long thạch dể che lấp lỗi vào thành, đồng thời chuẩn bị tốt sự ngăn chặn, nhưng sau khi trải qua sự oanh kích khủng bố như thế, tiếp tục giữ vững cương vị là một yêu cầu không thiết thực. Ngọn lửa thuận theo dầu trơn mà lan khắp xung quanh, trên dưới tường thành đâu đâu cũng có thể nhìn thấy thi thể bị đốt cháy, cho dù có người may mắn thoát được một kiếp, cũng hoàn toàn mất đi dũng khí chiến đấu, càng đừng nói đến những lĩnh dẫn bị cưỡng ép đến đây.
Có thể chạy đều đã chạy trốn không còn một mảnh, còn dư lại không phải là bị dọa sợ mất hồn, chính là thân chịu trọng thương, vô lực đào tẩu.
Willian mặc dù nghĩ tới bản thân sẽ thất bại, lại không ngờ tới sẽ bị bại nhanh như vậy.
Còn chưa diệt được một người nào của đối thủ, phòng tuyến đã hoàn toàn sụp đổ, hai năm này…..... Roland rốt cuộc đã làm những gì?
- Đại nhân, cái này... Không có cách đánh khác...
- Chúng ta vẫn nên đầu hàng đi.
- Đúng vậy, đầu hàng không có nghĩa là chịu thua, chúng ta có thể sẽ tìm cơ hội khác.
- Nói không sai, chỉ cần bọn họ ở lại Đông cảnh, thù này sớm muộn sẽ báo.
- Nếu như Deflick Bệ Hạ ở đây, cũng nhất định sẽ không trách cứ ngài, ngài đã tận lực, chỉ trách kẻ địch quá hung tàn mà thôi.
Sau khi Willian trầm mặc trong chốc lát, quay đầu nhìn phía Glenna.
Người sau vì bảo vệ hắn lúc rút lui, lấy tay đẩy ra một xà gỗ đang bốc cháy, lửa than tứ tán khiến đầu tóc nàng bị cháy mất một góc, còn lưu lại hai vết đen đen trên khuôn mặt nàng. Cho dù như thế, ánh mắt nàng vẫn tỏa sáng như trước, hoàn toàn không có một tia uể oải hay sự chật vật.
- Ta nghe ngài.
Công tước hít sâu một hơi.
- Các ngươi đầu hàng đi.
- Đại nhân... Vậy ngài thì sao?
- Ta chuẩn bị trong hai năm, không phải để lưu lại cái danh hào không đánh mà hàng.
Hắn chậm rãi nói.
- Nhất định phải để cho Roland hiểu rõ, vũ lực mạnh mẽ không phải có thể chinh phục mọi thứ, Deflick Bệ Hạ cũng sở hữu phong thái không hề sợ hãi. Glenna, kỵ sĩ đoàn của ta ở chỗ nào?
Kỵ sĩ thủ tịch không chút do dự nói.
- Đều ở khu phục kích thứ hai đợi lệnh.
- Không cần trốn nữa, để bọn họ đến trước cửa thành đi.
Willian phân phó nói.
- Tử tước Arleigh Burke, giải tán hết những bẫy rập đã chuẩn bị trước đó đi.
- Bỏ đi? Vì sao?
Các quý tộc kinh ngạc nói.
- Chỉ dựa vào đống đồ này cũng không ngăn được kẻ địch, còn không bằng để bọn chúng tiến vào, làm một trận chiến xung phong quyết thắng đường đường chính chính -- đã đi đến bước này rồi, cũng phải có người đứng ra bàn giao.
Công tước phát giác vào thời khắc cuối cùng giáng lâm, bản thân lại bình tĩnh ngoài ý muốn, bất kể như thế nào, một màn này cũng sẽ được ghi lại trong sách sử, hắn cũng có thể không thẹn với bệ hạ.
...
Nửa canh giờ sau, quân đội Roland rốt cuộc xuất hiện bên ngoài cổng lớn của tường thành, hành động của họ hiện rõ cực kỳ cẩn trọng, đầu tiên một tiểu đội gỡ xuống biển hiệu bị hỏng, đứng hai bên lối vào, sau đó một tiểu đội mới lần lượt đi vào, Bước vào trong thành, bọn họ rất nhanh dựng lên hai doanh trại đơn giản ở trung ương đường dài, hai khẩu súng kíp kỳ lạ được đẩy lên phía trước,
Willian đã không thèm để ý đối phương muốn cái gì, hắn giơ lên dây cương, mang theo những kỵ sĩ chậm rãi đi ra từ góc đường, dọc theo đường phố xếp thành một hàng.
Bảy kỵ sĩ, cùng với mười lăm tùy tùng, chính là lực lượng phản kích sau cùng của hắn.
Cái này cũng khiến công tước tin chắc rằng sự cần thiết và tính ưu việt của chế độ quý tộc.
Đối mặt với tuyệt cảnh như vậy, còn có thể đề cao dũng khí xung phong về phía kẻ địch, cũng chỉ có quý tộc hiểu rõ sự trung thành, xinh dự chức trách là gì mời có thể làm được.
Hắn kéo mặt nạ xuống, nhấc trường thương lên, đối mặt càng ngày càng nhiều người xâm lăng, thở dài một hơi --
- Ngày hôm nay tuy rằng chúng ta thất bại, nhưng lịch sử sẽ không quên chúng ta, mỗi một cái tên của chúng ta đều sẽ thở thành thơ ca, được tán dương không ngừng trong nhwungx bài ca dao. Lấy ra dũng khí, chiến đấu không sợ hãi đến một khắc cuối cùng! Những kỵ sĩ nhà Borg, theo ta công lên trước!
- Vạn thắng!
Willian phất dây cương, dẫn theo mọi người nhanh chóng tiến lên phía trước theo đường dài, phát động lần công kích cuối cùng với trận địa của kẻ địch
Khói đặc cuồn cuộn cùng với ngọn lửa vẫn chưa tắt trở thành điểm nhấn tốt nhất trên chiến trường, có khoảng khác như này, công tước cảm thấy đây mới là chỗ về thích hợp với hắn.
Rất nhanh cự ly xung phong đã rút ngắn hơn phân lửa, tốc độ của ngựa cũng đã đạt tới mức cao nhất, nhưng hắn không hề nghe được tiếng võ ngựa vang lên như nhịp trống. Quay đầu lại, Willian không khỏi sửng sốt, hắn kinh ngạc phát hiện, hai mươi người xung phong lúc ban đầu đã không còn bóng dáng, vẫn ở bên cạnh hắn, chỉ còn có Glenna một người.
Con đường này vốn không hề chỉ có một con đường, nó liên kết với vô số lối rẽ và cảng nhỏ, trong nháy mắt đó , Willian đã hiểu được tiền căn hậu quả.
Vì sao... lại thành như vậy?
Hắn vốn muốn hỏi những lời này, nhưng lúc nhìn ánh mắt tràn ngập tình ý của nữ kỵ sĩ , hắn bỗng nhiên lại nghĩ hết thảy đều không quan trọng.
Kết cục như vậy tựa hồ cũng không tệ.
Ít nhất còn ngươi bên người ta, không phải sao?
Willian cười cười, đè trường thương xuống, ngắm vào kẻ địch gần hắn nhất.
Sau đó một đợt mưa đạn dày đặc bao phủ hắn.