Xem ra chính mình cũng phải thêm chút sức rồi, Roland vụng trộm nhún nhún vai, bị thuộc hạ bỏ sau lưng cũng không phải chuyện vinh quang.
Cũng may bây giờ thành phố Xích Thủy đã cơ bản khôi phục sự ổn định, trong quý tộc thông qua sàng chọn có bảy mươi phần trăm quyết định tiếp tục sản nghiệp kinh doanh trước kia, phần còn lại thì hi vọng đi toà thị chính thử vận may -- Mặc dù "Đoạn văn biết chữ" yêu cầu cơ bản xin kiểm tra hành chính đối với bọn họ mà nói không đáng kể, nhưng Roland cho rằng tỉ lệ đám người này thông qua chung thẩm, trở thành quan viên chính thức cũng không lớn.
Dù sao tập tính xử lý công việc của quý tộc không phải dễ dàng sửa đổi như vậy.
Đương nhiên, cho dù là đảm nhiệm chức một nhân viên văn thư, cũng tốt hơn nhiều so với rơi đầu.
Thậm chí còn có ba tên quý tộc muốn gia nhập Đệ Nhất Quân -- Bọn họ đều xuất thân kỵ sĩ, dưới sự quan sát của Nightingale cũng không có giấu giếm suy nghĩ dã tâm, nhưng mà hắn vẫn như cũ giữ gìn quyết định được lập ra ban đầu khi quân đội mới sáng lập, đã từ chối lời ngỏ ý của ba người.
Sau khi đã giải quyết vấn đề thu về quyền phân đất phong hầu, hiệu suất làm việc của thành phố Xích Thủy và khu vực xung quanh hiển nhiên có hiệu quả cao hơn rất nhiều, trong thời gian hơn một tuần lễ, đã có hơn hai mươi nghìn người leo lên con thuyền tiến về thành Neverwinter, mà càng nhiều người vẫn đang không ngừng hội tụ hướng về Xích Thủy-- Bề ngoài cách làm từ bỏ thành trấn nhỏ và nông thôn ngoài mặt dường như khiến lãnh địa có thể khống chế ít hơn, trên thực tế lại khiến năng lực nắm giữ khống chế của toà thị chính tăng lên trên diện rộng.
Ở cái thời đại ngay cả đường xá cũng thiếu thốn này muốn dùng chính lệnh quán triệt lại nông thôn không khác gì người si nói mộng, thời gian một năm kiếm ra một bộ ban lãnh đạo còn miễn cưỡng có thể thực hiện, để cán bộ cơ sở mọc lên như nấm thì là làm khó rồi. Barov cũng không chỉ một lần hỏi qua hắn vì sao chấp hành chở dân số về thành Neverwinter, mà không phải là sau khi thống nhất vương quốc để tất cả như cũ, hắn từ đầu đến cuối không trả lờimột cách toàn diện có hệ thống.
Bởi vì tổng quản toà thị chính đã không cách nào tưởng tượng một công nghiệp hợp lại than đá sắt có thể hấp thu dân số như thế, cũng khó có thể hiểu rõ xây dựng một công nghiệp như này cần tốn hao nhiều ít tinh lực và thời gian.
Hơn nữa điểm quan trọng nhất chính là, những lãnh địa xa xôi kia cũng không thể chân chính vận chuyển tự nhiên, từ góc độ tài nguyên để nói, giữ lại ngược lại là một loại lãng phí.
Bởi vậy tập trung dân số đến mấy cái thành phố chủ yếu có hệ thống nước giao thông tiện lợi, mới là cách làm càng thích hợp với hiện trạng của Greyfort.
Từ khoảnh khắc đất liền biến đổi đó, Roland mới xem như chính thức có được quyền quản lý khu vực Xích Thủy.
Mà mục tiêu kế tiếp của hắn đương nhiên là Silverlight City.
So với thành phố Xích Thủy khổng lồ mà nói, dọn dẹp Edge City của vương đô cũ này phải đơn giản hơn nhiều -- Nó vốn là một nơi đất phong phổ thông, cùng xung quanh hàng chục mảnh đất phong vây quanh vương đô không có khác biệt gì, mãi cho đến ngọn núi mỏ bạc lộ thiên đầu tiên bị phát hiện, mới làm sự tồn tại cả nó trở nên đặc biệt. Theo mạch động khoáng kim loại hiếm được khám phá ra càng ngày càng nhiều, nơi đây cũng càng ngày càng náo nhiệt, cuối cùng biến hóa thành bộ dáng bây giờ.
Cân nhắc đến sản xuất của Silverlight City có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với tiền đúc của Greyfort, bởi vậy mấy đời lãnh chúa sau không chỉ do bá tước William “người hiền lành” trung thành với trung với nhà Wimbledon đảm đương, quyền lực đó cũng chịu sự hạn chế, hàng chục năm kế tiếp, dường như không có phân đất phong hầu qua cho quý tộc khác.
Nói một cách khác, chỉ cần bày tỏ thái độ thành chủ, Silverlight City chính là vật trong túi của hắn.
Mà dựa vào huyết mạch của Wimbledon Đệ Tam, và thân phận người thừa kế chức vụ cao nhất hiện có, Roland tin tưởng “thuyết phục” đối phương cũng không phải là một việc khó.
Nhưng mà thứ làm hắn có chút để ý chính là, thành phố xây dựng ở bên trên mạch khoáng này cũng là cố hương của Nightingale.
Cho dù khi mỗi lần hỏi thăm đối phương, câu trả lời có được chắc chắn đều là "Ta đã cắt đứt quan hệ với Garan, cho nên ngươi không cần lo lắng cách nghĩ của ta" , nhưng hắn luôn cảm thấy Nightingale tựa hồ đang né tránh thứ gì đó. Nhưng mà chính vụ bận rộn khiến cho Roland không có cách nào chiếm dụng quá nhiều thời gian trong suy đoán, đành phải tạm thời đè ép chuyện này xuống.
Ngay ngày thứ tư sa khi nhận được mật tín của Iron Axe, quân tuyến đông Đệ Nhất Quân thuận theo kênh đào nhân công trùng trùng điệp điệp lái vào lãnh địa Silverlight City.
......
Với hành trình tiến đóng thành phố Xích Thủy gần như giống nhau, bá tước William dẫn đội ra khỏi thành nghênh đón, sau khi nhiệt tình hàn huyên qua chính là lời mời tiệc tối. Khác nhau ở chỗ, đội ngũ hoan nghênh của thành phố Xích Thủy đều là quý tộc phân đất phong hầu, mà trong đội ngũ của thành chủ cũ thì đã nhiều hơn rất nhiều thương nhân, thậm chí còn bao gồm người quen biết cũ Hoggle.
Đến buổi tối, lời dạo đầu của bá tước đã tạo nên nhạc dạo cho yến tiệc-- Nguyện ý giao ra quyền phân đất phong hầu, và toàn lực ủng hộ chính qyền mới của bệ hạ Roland. Trong hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, điều này khiến cho lý do thoái thác chuẩn bị xong của người sau toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Mà đường kim mũi chỉ của Hoggle càng biến tiệc hoan nghênh thành một phen đàm hội làm ăn.
- Các ngươi không phải là hỏi ta bộ máy móc ở trong động mỏ kia rốt cuộc là vận hành ra làm sao sao?
Hắn ở trước mặt một đám thương nhân dương dương đắc ý nói.
- Hiện tại người phát minh chân chính cả nó đã đứng ở trước mặt các ngươi -- Chính là vị bệ hạ Roland này! Đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp, không cần tiến về Tây cảnh, trực tiếp ở trong Silverlight City đã có thể có được đáp án!
Các thương nhân lập tức như ong vỡ tổ lao qua.
- Kính thưa bệ hạ, có thể nói một chút với chúng ta vì sao khí lực của nó lại lớn như thế không?
- Không biết ngài có nguyện ý bán ra càng nhiều hệ thống quỹ đạo hay không, thương hội Diamond sẽ hết sức chờ mong hợp tác với thành Neverwinter.
- Bệ hạ, ngài còn nhớ hội Clipper không? Hai năm trước từng cung cấp vài chiếc thuyền buồm để vận chuyển dân tị nạn đông cảnh cho ngài -- về thực lực thương mại, chúng ta tuyệt đối là thương hội số một số hai của khu vực trung bộ, nếu như có thể, hội Clipper hi vọng có thể mua vào trọn vẹn thiết bị chế tạo động cơ hơi nước. Đương nhiên, giá cả tuyệt đối hậu đãi!
Nhớ tới nữ thương nhân Margaret từng tiết lộ cho “tin tức tốt” của mình, trong lòng Roland không khỏi có chút dở khóc dở cười --"Hoggle sẽ mang theo một nhóm lớn thương nhân tiến về Tây cảnh", không nghĩ tới ngược lại là bản thân đuổi ở phía trước.
Nếu như nơi khác của Greyfort cũng giống Silverlight City như vậy, thế giới hẳn là hoàn mỹ lên nhiều rồi.
Thật vất vả thỏa mãn lòng hiếu kỳ cả các thương nhân, hắn cuối cùng đã tìm được cơ hội ở một mình với lão thành chủ.
Hai người xuyên qua đại sảnh, đi đến sân thượng gió đêm hiu hiu, tạm thời ngăn cách tiếng ồn ào yến tiệc ở sau lưng.
Roland bưng chén rượu, sau khi nhìn xuống thành phố trong màn đêm một hồi lâu, mới mở miệng nói.
- Cứ như vậy giao quyền phân đất phong hầu ra, ngươi không có chút nào cảm thấy tiếc hận sao?
- Ta vốn đã chưa từng chính thức có được qua nó, làm sao nói tiếc hận…
Bá tước William cười cười.
- Cha của ngài, còn có cha của cha ngài, mặc dù không có nói rõ, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép Silverlight City có được một nhóm vây quanh thuộc về mình, mà gia huấn của gia tộc William thì vĩnh viễn không phân đất phong hầu, cho nên nó đối với ta mà nói, cũng không quan trọng như vậy như ngài nghĩ.
Hắn thoáng dừng lại.
- Huống chi, ta cũng không cần quyền lực này.
- Không cần?
Roland không khỏi có chút tò mò nói.
- Phân đất phong hầu ý nghĩa của nó là để lớn mạnh, củng cố thế lực của mình, để phòng ngừa sự nhòm ngó của người khác, mà Silverlight City thì không có cái phong hiểm này -- Bất kỳ ai có ý định đánh thành phố này, đều không khác gì ngang nhiên khiêu khích quyền uy của vương thất Wimbledon, bởi vậy gia tộc chỉ cần cam đoan lòng trung thành, thì không cần lo lắng bị xâm hại.
Bá tước nhấp hớp rượu.
- Trái lại, phân đất phong hầu theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng là một loại suy yếu về tự thân-- Nó chia tài nguyên nguyên bản thuộc về mình cho người khác, để đổi lấy hiệu lực của người sau. So với đặt những tài nguyên này vào trong tay người khác, ta càng hi vọng có thể tự mình kinh doanh nó. Ngài biết trong gần hai mươi, sản xuất của Silverlight City đề cao bao nhiêu không?
Roland lắc đầu.
- Trọn vẹn mười bảy lần, vì thế ta đã đầu tư số lượng lớn tinh lực…
Lão thành chủ hào hứng cao nói.
- Ngay từ đầu chỉ là mỏ bạc lộ thiên, hiện tại khai quật khoáng mạch nhiều đến hơn mười loại; cũng như vậy ban đầu chỉ có đội thu thập mà vương thất phái đi, mà bây giừo nơi đây không chỉ có các loại thương nhân khoáng thạch, châu báu, còn có thật nhiều ngành nghề phụ trợ phát triển thông qua lấy quặng, ví dụ như đèn dầu, chế tạo xẻng khai thác vân vân, động cơ hơi nước của ngài cũng có thể tính là một loại trong đó, ta nói không sai chứ?
- Đúng là như thế.
Roland mỉm cười nói.
- Loại cảm giác này tựa như là đang bồi dưỡng một đứa bé, nhìn xem nó từng bước lớn lên, ngài nói tại sao ta lại cam lòng cắt nó ra để phong cho người khác? Cho nên ta cũng không cần quyền lực như vậy.
Bá tước nói đến đây thở phào một cái.
- Bệ hạ, ngài nguyện ý để cho ta tiếp tục thay ngài kinh doanh thành phố lóe ra ánh sáng bạc chứ?
- Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý.
Hắn giơ ly rượu lên hướng về đối phương, hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó cái chén nhẹ nhàng đụng nhau, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
- Đúng rồi.
Sau khi Roland một hơi uống cạn sạch rượu đã đổi đề tài.
- Ngươi biết chuyện của Garan không?
- Garan?
Bá tước William suy tư một lúc lâu mới nhíu mày nói.
- Có chút ấn tượng, nhưng mà nhớ không phải là quá rõ -- Dù sao Silverlight City đã rất lâu chưa từng xuất hiện quý tộc mới, những gia tộc này đều là trước khi mỏ bạc bị phát hiện thì đã tồn tại ở đây rồi. Nếu như nhớ không lầm, một người Garan cuối cùng hẳn là đổi họ thị vào hai năm trước, hiện tại mảnh đất kia thuộc về tất cả gia tộc Somy rồi.
Khi câu nói này của đối phương được nói ra, Roland cảm thấy Nightingale trong nháy mắt đã nắm chặt cánh tay của hắn.