- Sửa họ? Đây là có chuyện gì xảy ra?
Hắn cau mày hỏi.
- Có lẽ là tự thấy bản thân chỉ có một mình, một cây chống nhà chẳng vững còn không bằng gia nhập vào gia tốc khác, dễ dàng hơn nhiều.”
Dường như William có chút kinh ngạc không hiểu tại sao hắn lại để ý đến một tiểu quý tộc tầm thường như vây.
- Muốn duy trì được cuộc sống vẻ vang thì cần phải chi một số tiền không nhỏ, nều không giỏi kinh doanh sẽ liên lụy ngược đến lãnh địa.
- Có khả năng bị đối phương ép buộc không? Ví dụ như là cưỡng đoạt địa bàn gì đó.
- Cái này… Có lẽ khả năng xảy ra không lớn.
Bá tước trầm ngâm nói:
- Lúc trước ta đã từng gặp bọn họ mấy lên trong một số bữa tiệc, chỉ là chưa nói chuyện với nhau mà thôi. Cái tên Garan đổi họ kia còn rất hòa hợp với một nhà Somy, nhìn không giống như là bị ép buộc. Nếu như ngài muốn biết thêm thì bây giờ ta có thể gọi. Tử Tước Somy tới --.
- Không cần.
Qua lời nói thầm của Nightingale, Roland đã cắt đứt lời của đối phương:
- Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không phải chuyện quan trọng gì. Nhưng mà, hình như lần này thanh viên trong nhà vị Garan kai không đến?
Nếu như em trai của nàng Hyde tới thì, có lẽ Nightingale đã sớm nhận ra.
- Yến tiệc mời theo quy cách cũ, đây là sơ sót của ta.
Lão thành chủ hơi áy náy xoa ngực nói.
Ý tứ trong lời này đã quá rõ rồi, cho dù có sửa họ, trờ thành một nhánh của nhà Somy thì vẫn không nằm trong danh sách khách mời như cũ -- tuy nói Silverlight City phát đạt vì ngành khai thác quặng kéo theo đó là phát triển thương nghiệp, khiến cho phong cách của nơi này có chút giống với Shining City. So với hàm tước cùng với tước hiệu thì tài phú và sức mạng lại được nhìn trúng hơn… Nhưng từ khía cạnh đó cũng đã nói rõ, nhà Garan thực sự sắp bị lãng quên.
Phải biết rằng sau khi Nightingale rời đi, Hyde kế thừa chính là danh hiệu Tử Tước của cha.
Lăn lộn được đến bước này cũng đủ khổ cực rồi.
Trở lại nơi đóng quân, Roland vừa kéo lều vải lên, Nightingale liền chủ động hiện thân giải thích:
- Bệ hạ, không phải ta đang quan tâm đến chuyện của Hyde. Từ sau khi rời khỏi Silverlight City, ta đã không còn bất cứ dây dưa rễ má gì với nhà Garan, xin ngươi hãy tin ta -- lúc ấy ta chỉ là, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt ‘Tuyệt đối không phải như ngươi nghĩ đâu’ của đối phương, Roland không nhịn được mà muốn trêu chọc nàng, nhưng nghĩ đến tính tình xưa nay của Nightingale, nhỡ đâu nàng tưởng thật sau đó nhất định phải làm rõ, vậy thì sẽ đến lượt hắn phải đau đầu. Bởi vậy, hắn ho khan hai tiếng, gật đầu qua loa:
- Ta biết mà, ngươi chưa bao giờ gạt ta những chuyện này.
- Ngươi không tin… Không đúng, là không hoàn toàn tin tưởng.
Nightingale lập tức vạch trần.
Ách, không được rồi, vẫn mang theo chút tâm thái đùa giỡn, kết quả là bị năng lực của nàng phát hiện ra được. Roland đành phải thở dài, sau khi gạt bỏ hết nhưng suy nghĩ đen tối trong đầu đi, lại nhìn vào mắt cô chân thành nói:
- Ta tin tưởng ngươi.
Lúc này đến lượt Nightingale không được tự nhiên, gò má nàng ửng đỏ, ánh mắt nàng không tự chủ được mà rời đi:
- Ta thật sự chỉ cảm thấy kinh ngạc thôi, không có chút quan hệ nào với cái người phản bội ta kia.
Mặc dù Roland rất muốn nói, cho dù để ý thì cũng là nhân chi thường tình, nhưng vào thời điểm này thì cứ nói tiếp theo ý nàng sẽ tốt hơn:
- Kinh ngạc cái gì?
- Một nhà Somy đã từng có quan hệ rất tốt với phụ thân…
Nightingale thấp giọng nói:
- Sau khi phụ thân qua đời, bọn họ cũng tới phủ của lão Garan thăm ta. Chỉ là sau này bọn họ biết được ta là phù thủy, lão Garan liền không cho phép ta gặp mặt bọn họ. Không nghĩ tới Tử Tước Somy sẽ thu nhập Hyde vào tộc, điểm này… Thật sự làm cho ta cảm thấy có chút bất ngờ.
Thì ra là thế, qua nhiều năm hun đúc ở thế giới này, Roland lập tức hiểu được ý của nàng. Nếu như quan hệ giữa hai nhà thật sự tốt như vậy, sẽ phải trợ giúp đệ đệ nàng trọng trấn gia nghiệp sau khi lão Garan mới đúng -- việc này cũng không tính là hiếm thấy trong những chuyện của quý tộc, và sẽ dùng số của cái gấp mấy lần báo đáp lại đối phương, thậm chí là lệnh cho hậu bối kết làm vợ chồng, cũng là những câu chuyện mà mọi người hứng thú.
Nhưng để người thừa kế duy nhất đổi họ thì lại không phải chuyện như vậy.
Điều này có nghĩa là nhà Garan sẽ hoàn toàn tuyệt hậu, danh hiệu Tử Tước cũng sẽ không được truyền thừa nữa.
Hôm nay Roland quyết định sẽ thu hồi tất cả phần đất phong cùng với quyền lực, cho nên có phải là quý tộc hay không cũng không quan trọng. Nhưng dưới góc độ của tấng lớp quý tộc truyền thống thì cái này còn nghiêm trọng hơn cả âm mưu chiếm đoạt tài sản, hoàn toàn không giống như điều mà một gia tộc có quan hệ tốt có thể làm ra.
- Nếu như cảm thấy kỳ lạ, thì ngươi cứ đi tra sét là được rồi.
Roland ngồi trở lại bên cạnh bàn, mở một chồng tấm da dê ra -- đây là công việc hắn phải làm mỗi khi đến một vùng đất: Xem xét những nhân khẩu đang cư trú ở địa phương cùng với tình hình tài vụ thu chi.
- Bên cạnh ta đã có Sylvia cùng với phù thủy Thần Phạt bảo vệ, với lại chỉ ở doanh trại cho nên có thể nói là tuyệt đối an toàn, ngươi không cần lúc nào cũng ở bên cạnh ta.
Nightingale do dự một chút:
- Nhưng những thứ này đều là chuyện của nhà Garan, đã không còn quan hệ gì với ta…
- Lãnh địa của cha ngươi, đương nhiên không thể nói là không có chút quan hệ nào.
Cho dù hiện tại cũng sắp phải nộp lên cho quốc gia, trong lòng hắn nghĩ:
- Hơn nữa phủ đệ ngươi sống hồi nhỏ không phải cũng ở trên mảnh đất đó sao, hiếm khi được tới nơi này một lần, lại không cần phải lo bị giáo hội truy đuổi, cứ coi như là trở lại chốn cũ là được rồi.
Có lẽ chính những lời phủ đệ ngươi sống hồi nhỏ đã làm cho Nightingale động tâm, nàng trầm mặc một hồi rồi mới ra quyết định:
- Vậy ngươi phải đồng ý với ta, nếu như muốn rời khỏi nơi đóng quân thì trước hết phải gọi ta trở về. Ngoài ra ta chẳng qua là đi xem một chút thôi, sẽ không làm chuyện gì khác.
- Ta biết rồi.
Roland lắc đầu cười, Sao bây giờ lại có cảm giác như là hắn bắt nàng đi vậy. Những có một số chuyện cũ đã qua rồi, thay vì giấu trong lòng, thà thản nhiên đối mặt còn hơn. Chỉ có sau khi trải qua nó thì mới có thể thật sự buông bỏ.
Ningtingale vẫn còn quá trẻ… Có chút hơi…
Ngày thứ hai trời mới tờ mờ sáng, Nightingale đã rởi khỏi nơi đóng quân, theo đường lớn đi về phía đông của Silverlight City.
Căn nhà trong trí nhớ của nàng rất lớn, ngoài một căn nhà lớn hai tầng ra thì cón có cánh đồng rộng lớn đến mức đủ đẻ bao phủ hết dấu chân. Bên cạnh cánh đồng là một con suối chảy ra từ trong núi, mùa hè còn có thể bắt được không ít của. Xa hơn nữa về phía đông khe núi dốc đứng, người trong nhà thường nói dưới đây có thể có quặng đá quý, đợi đến khi nàng lấy chồng sẽ viên đá quý lớn nhất cho nàng làm của hồi môn.
Chỉ là từ sau khi theo Hội Cộng Trợ rời khỏi Silverlight City, Nightingale mới dần dần hiểu ra được, lãnh địa nhà mình chẳng đáng là bao so với các quý tộc. Nếu như đặt vào những địa phương khác, có lẽ không kém hơn số kỹ sĩ nhận được bao nhiêu. Nguồn nước là một dòng suối nhỏ, vậy nên diện tích ruộng tất nhiên là bị hạn chế, về phần mỏ đá quý trong khe núi, chỉ sợ là mong đợi đơn phương của người nhà, cho dù có thật thì cũng không đủ Kim Long để mở rộng nó,
Nhưng khi nàng sau mấy nắm mới trở lại, một lần nữa đặt chân lên mảnh đất này, ấn tượng trong trí nhớ nàng vẫn không hề phai nhạt. Dù thoạt nhìn nó đã nhỏ đi không ít, những thửa ruộng mọc đầy cỏ dại đã không còn vô biên vô tận, có thể những suy nghĩ lúc nhỏ đã tăng thêm một phần cảm giác tươi sống khó có thể dùng lời diễn tả được.
Nàng đột nhiên có chút hiểu được ý nghĩa trong câu nói kia của Wendy “Thoát khỏi cơn ác mộng ngày xưa không có nghĩa là vứt bỏ quá khứ”.
Gần đến vị trí của phủ đệ, Nightingale không khỏi giật mình.
Nàng vốn tưởng rằng nơi này không có người quản lý nên căn nhà sẽ trở nên rách nát không chịu nổi, nhưng không ngờ nó không chỉ rực rỡ hẳn lên mà còn mở rộng ra mấy vòng dựa trên nền tảng ban đầu. Xuyên qua tường rào trong đình viện, nhìn thấy có không ít người đang tụ tập lại bên trong, quần áo trên người bọn họ đều rất đơn sơ, thậm chí còn có một bộ phận không khác gì ăn mày. Vài tên người hầu không ngừng qua lại trong đám người, phát một chén cháo nóng đến tay bọn họ, mà đám người kia thỉnh thoảng sẽ phát ra vài tiếng cảm ơn.
Đây là đang phát lương thực cứu tế sao?
Nàng theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía cuối của đại viện, một người đàn ông đang đứng ở cửa ra vào, không mặt mỉm cười đang đáp lại lòng biết ơn của mọi người. Bất kể là ăn mặc hay là cử chỉ, đều cực kỳ giống một quý tộc hậu đãi khéo léo.
Người đó đúng là người đã từng là đệ đệ của nàng.
Hyde Garan.