Dựa theo cách nói của thành chủ Silverlight City, nhà Garan sa sút đã không thể nào dư tiền đi cứu tế dân nghèo -- nói cách khác, mở rộng nhà cửa cùng với phát cháo nóng đều xuất phát từ bút tích của Tử Tước Somy.
Không cần biết đối phương xuất phát từ suy tính gì mà lựa chọn cách đặt Hyde vào nhà mình chứ không như những giai thoại lưu truyền trong giới quý tộc, ở một bên cung cấp sự trợ giúp không màng lợi ích, nhưng thoạt nhìn qua thì kết quả cũng không coi là xấu. Không tiếc cung cấp thuế ruộng cho người thiếu ăn thiếu mặc, không hề cần người hồi báo, tâm địa cũng không tới nỗi thâm độc hiểm ác. Huống chi nhà Somy lại thể hiện thiện ý của hắn thông qua Hyde, từ một ý nghĩa nào đó thì cũng coi như là một loại bồi thường.
Nếu lùi lại một bước mà nói thì cho dù cuộc sống của Hyde có vô cùng tồi tệ, nàng cũng sẽ không ra mặt can thiệp.
Nàng tới đây chỉ là vì muốn nhìn lại ngôi nhà lúc nhỏ của mình, cùng với… Hoài miện lại một chút mà thôi.
Ngay khi Nightingale chuẩn bị đến nơi khác dạo qua thì một cảm giác khác thường bỗng nhiên hiện lên trong lòng nàng.
Chờ đã, nàng dừng bước, rốt cuộc là chỗ nào không thích hợp?
Dân nghèo mặc quần áo rách rưới, người hầu duy trì trật tự, thị vệ trông coi phủ đệ, cùng với quý tộc chủ trì đại cục… Nàng quét quanh đình viện một vòng thêm lần nữa, lông mày không khỏi nhíu lại.
Trên người Hyde không đeo đá Thần Phạt -- cho dù là loại kém chất lượng nhất cũng không có.
Vào lúc sương mù phủ xuống, dung mạo cùng với trang phục của hắn đều có thể nhìn thất rõ, mà thị vệ đứng ở cửa lớn phủ đệ lại bị một đoàn hố đen che hơn nửa người, chỉ có thể nhìn thấy vỏ kiếm lộ ra bên chân.
Thì ra là thế, Nightingale lập tức ý thức được nơi phát ra cảm giác khác thường: Tại sao một Tử Tước kế vị lại không đeo đá Thần Phạt?
Đến cả nhưng thị vệ kia cũng mang!
Bởi vì Hyde không có chút thành kiến nào với phù thủy? Cái đáp án này vửa xuất hiện liền bị nàng gạt bỏ, nàng vẫn luôn nhớ rõ mưới mấy năm trước vẻ mặt chán ghét của đối phương khi nói “Thật sự hy vọng không có người chị này, phù thủy thì nên xuống địa ngục làm bạn với ma quỷ”. Cho dù vào lúc đó, năng lực của nàng vẫn chưa đủ để phân biệt được đâu là nói dối nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn cũng đủ để biết được lới đó là thật lòng.
Vì hắn không có tiền mua Thần Thạch sao? Có lẽ sẽ đúng với quý tộc quá thời nhưng lại không thích cho tình huống hiện tại.
Sau khi do dự một chút, Nightingale quay lại, đi về phía đình viện.
Đúng vào giây phút nàng lướt qua cửa phủ, tiếng hai gã thị vệ thấp giọng nói chuyện truyền vào tai nàng.
- Quý tộc thật đúng là một loại người đáng sợ, rõ ràng cuộc sống của thằng này đâu có khác gì so với chúng ra đâu, ở trước mặt đại nhân thì ngoan ngoãn nghe lời y như con chó thế mà thay một bộ quần áo lại cứ như biến thành một người khác. Chẳng lẽ đây là nội tình mà đại nhân thường nhắc tới sao?
- Bớt nói hươu nói vượn đi.
Tên còn lại quát lớn:
- Bây giờ Tử Tước đại nhân đang ở trong phòng, nếu có người nghe được rồi nói cho hắn biết thì tiền lương tháng này của ngươi cũng đừng muốn nữa.
- Yên tâm đi, lỗ tai của ta rất thính, có người khác đến gần ta sẽ lập tức phát hiện.
Người kia nhún vai:
- Hơn nữa giống hệt con chó cũng không phải ta bịa ra, đại nhân tức giận không vui lớn tiếng mắng như vậy, người ở lầu trên lầu dưới đều nghe rất rõ.
- Nếu như đã biết rõ hắn tực giận không vui, ngươi lại phải càng không nên gây phiền toái vào lúc này.
Người kia tức giận nói:
- Dù đại nhân mắng thế nào thì đó cũng là quý tộc, ngươi tính là gì? Trong tộc có một tên nói được sao? Đến đốc công thôn bên cạnh còn nổi tiếng hơn ngươi. Nếu như không phải chú ngươi bảo ta nhìn người, ta còn chẳng buồn quản ngươi nói cái gì đâu.
- Dạ dạ, ta ngậm miệng lại được chưa… Hả?
Hắn bỗng nhiên sững sờ.
- Làm sao vậy?
- Sao ta lại có cảm giác giống như có người đi qua…
Hắn ngó nghiêng nhìn quanh.
- Chắc là ảo giác rồi.
…
Bỏ qua thị vệ ở cửa, Nightingale trực tiếp xuyên qua tường, nhanh chóng đi qua khu vực Thần Thạch tìm được đến căn phòng Tử Tước ở -- Thân phận càng cao, bình thường phẩm chất Thần Thạch mang theo cũng sẽ càng tốt. Trước đây khi thi hành nhiệm vụ ám sát nàng hay dựa vào chiêu này để xác nhận mục tiêu, hơn nữa còn rất ít lần thất thủ.
Khi nghe được Dort Somy ở ngay chỗ này, nàng mơ hồ nhận thức được, đợt phát cháo cứu tế này trong đình viện có lẽ không hề đơn giản như ngoài mặt.
Trong phòng không chỉ có một mình Tử Tước mà còn có cả một kỵ sĩ võ trang đầy đủ đang đảm nhiệm chức cẩn vệ bên ngoài cùng với một lão giả mặc trường bào đứng trước bàn sách, nhìn trang phục giống như là một gã học sĩ vương đô thời xưa.
- Dort đại nhân, hôm qua ngài không nên nổi giận với tước sĩ Hyde, tuy hắn đã khuất phục ngài nhưng đối xử tử tế thích hợp sẽ càng khiến hắn sắm tốt vai diễn của mình.
- Ta biết, nhưng ta không khống chết nổi!
Dort Somy ngồi trên ghế dựa cao căm tức đấm lên mặt bàn.
- Bỏ ra mấy chục năm thời gian mới đi được đến cục diện này, mắt thấy hai miếng đất phía đông sắp vào tay ta rồi nhưng lại không nghĩ tới Roland Wimbledon chỉ thuận miệng nói một câu liền muốn lấy hết tất cả mọi thứ đi! Ngươi nghe thấy lão bất tử kia nói gì không? Sẵn sàng dẫn đầy nộp quyền trên phần đất phong lên, cũng toàn lực ủng hộ bệ hạ tân chính! Bản thân hắn không cần thì người khác cũng không cần sao? Thực sự là làm ta tức chết rồi!
- Cười lên, đại nhân… Giữ vựng nụ cười, những lời phàn nàn này ngài đã nói từ tối qua rồi.
Học sĩ vuốt râu nói.
- Nếu không muốn như vậy thì tại sao ngài lại không từ chối ngay tại chỗ?
- Ách…
Dort lập tức nghẹt thở, sau đó không vui nói:
- Ngay cả kỵ sĩ hoàng gia của Deflick cũng không đỡ nổi một đòn của Roland, ta lấy cái gì để từ chối? Ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết hả!
- Cho nên những lời phàn nàn này của ngài ngoài trừ làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thì không còn chút ý nghĩa nào. Nếu đã như vậy thì ngài còn muốn tiếp tục sao?
- Chết tiệt!
Tử Tước giằng co một hồi lâu, cuối cùng mới tức giận nói.
- Bệ hạ chỉ thu hồi quyền trên phần đất phong, ngài có thể học theo cách làm của Bá Tước William, kinh doanh thật tốt những sản nghiệp đang có trên lãnh địa, như vậy sẽ không có tổn thất quá lớn.
- Cũng không có quyền cai quản, những đội tuần tra tham lam kia sớm muộn gì cũng sẽ lục soát đến nơi này. Đến lúc đó ta lấy cơ gì để ngăn cản bọn hắn?
Dort liên tục lắc đầu.
- Ngươi biết thứ ta bán là cái gì, một khi bị điều tra ra thì chỉ còn nước lên đài hành hình.
- Vậy thì bỏ thứ này đi.
Học sĩ không chút do dự nói.
- Ta đã sớm nói rồi, đây không phải là kế sách lâu dài, bây giờ ngài đã sớm góp đủ tiền vốn, giáo hội bên kia cũng đã hoàn toàn mất hết sức ràng buộc, đã có thể đặt hết tinh lực vào phương diện làm ăn chính quy -- bằng không ngài trăm cay ngàn đắng nắm nhà Garan vào trong tay để làm gì, không phải vì xuống khỏi cây cầu độc mộc sao?
Tử Tước do dự một hồi lâu, rõ ràng là thu nhập từ nghề nghiệp kia làm cho hắn khó dứt bỏ được. Sau nửa khắc đồng hồ, hắn mới hắn mới hung hăng gật đầu.
- Ta biết rồi, lần cứu tế này chính là lần cuối cùng, chờ sau khi Hyde làm xong, ta sẽ đích thân nói với hắn.
- Đừng có đột ngột ngừng lại, để tránh làm cho người khác hoài nghi, bày thêm một chút cũng không sao. Chỉ cần nói với bên kia đừng tới lấy hàng là được.
- Đi, cứ làm giống như ngươi nói đi.
Sau khi quyết định từ bỏ cái gọi là làm ăn không ổn định trong miệng học sĩ, Dort cũng hoàn toàn trầm tĩnh lại, hắn dựa vào ghế cười to:
- Nhớ năm đó, hai tên này của nhà Garan nhất định không biết bọn họ đã bỏ lỡ cái gì. Đã như vậy, cũng chỉ có thể do ta nhận thôi. E rằng cho tới bây giờ tên Hyde kia vẫn còn tưởng cha mẹ hắn đã chết trong trận dân tị nạn bạo động kìa? Ha ha ha…
Những lời này khiến đồng tử của Nightingale lập tức co rụt lại.