Dunkin bị ép hành động theo Đệ Nhất Quân phát hiện mình đã đánh giá thấp thực lực của đám người này.
Từ khi giao chiến đến khi kết thúc, đội ngũ hai bên thậm chí còn chưa va chạm trực tiếp. Bọn họ không ngừng nổ súng về phía quân Dawn Kingdom, không có mưa tên che khuất mặt trời, cũng không nhìn thấy mồ hôi và máu tanh khi chém giết, trong mặt trận dài đến hơn một dặm này, hắn không nhìn thấy cái gì cả, nhưng cố tình trong đội ngũ của đối phương lại thường xuyên có từng đám người ngã xuống, giống như phối hợp với động tác của bên này vậy, trận chiến tranh này nhìn như trò đùa, thật giống như một vở tuồng không có thanh thế.
Nhưng mà theo tiếng hét thê thảm từ bên kia đường lớn truyền đến đã biết, đó chỉ là ảo giác của hắn mà thôi, Đệ Nhất Quân càng tỏ ra thoải mái thì càng có thể chứng minh sự cường đại của bọn họ.
Cuối cùng hắn đã hiểu ra được “Phương thức tác chiến của Đệ Nhất Quân” theo như lời Nail có nghĩa là gì.
Đội ngũ mấy trăm người, hành động giống như một người. Khi lặng im giống như âm hồn, khi ra trận lại trầm mặc không nói, tất cả đều được tiến hành theo kế hoạch, tính kỷ luật như vậy quả thật trước nay chưa từng thấy. So với vũ khí có tính sát thương kinh người này, Dunkin cảm thấy quân đội phương Bắc không hề kém cỏi bao nhiêu, lợi dụng màn đêm che giấu, mai phục đúng chỗ trước tảng sáng; năm người một nhóm toàn bộ ra trận, sau lưng không có một đội đôn đốc tác chiến; Eagle Face thân là chỉ huy lại không hề lưu lại nơi đóng quân, ngược lại ở trong nhóm mai phục gần Thánh Thành cũ nhất; mọi người tinh thần tập trung cao độ, phân công chính xác, mỗi một mệnh lệnh đều có thể nhanh chóng chấp hành… Nếu không có những chi tiết này, cho dù cầm vũ khí hung hãn, chỉ sợ không có cách nào nhận được thành quả như thế.
Sau khi xem hoàn chỉnh cuộc chiến đấu, Dunkin không khỏi thấy may mắn vì mình kịp thời lựa chọn rời khỏi Hermes.
Nếu vẫn luôn ở lại Thánh Thành không đi, đợi đến khi bọn người kia đánh vào trong thành, chỉ sợ thương nhân giống như hắn đều sẽ bị coi là kẻ địch mà xử lý đi.
Thôi được rồi, hắn thầm thở dài, bên ngoài quá nguy hiểm, nếu lần này có thể an toàn trở về, vẫn nên đàng hoàng tử tế làm buôn bán ở trong thành Evernight là được.
Tuy rằng không được nhiều tiền lắm, nhưng nuôi sống người một nhà không có vấn đề gì lớn.
Còn có Fuer của “Pradise on Earth” chắc cũng rất nhớ hắn đi?
Thật hy vọng có thể về nhà sớm, Dunkin nghĩ vậy.
Chạng vạng tối, Eagle Face đi vào lều trại nghị sự dựng tạm, chào Edith, sau đó đưa một quyển tập lên:
- Chiến trường đã bắt đầu vào bước quét dọn, đây là báo cáo tình huống của các tiểu đội, ta đã tập hợp sơ lược.
- Ngươi vất vả rồi.
Trân châu của Bắc địa tiếp nhận quyển tập, lật xem từ đầu tới cuối, Đệ Nhất Quân không có một người thương vong là việc đã dự kiến trước, bên phía Dawn Kingdom lại tìm được hơn một ngàn thi thể, có hơn sáu trăm người khác bị thương, quân số giảm thẳng chừng hai thành. Trong đó bị đạn bắn không nhiều, đa phần người chết vì bị bom oanh tạc và dẫm đạp lên nhau, bắn dọc đường đi chẳng qua tăng thêm mức độ hỗn loạn này mà thôi.
Điểm này cũng phù hợp với suy đoán của bộ tham mưu, dù sao số lượng quân đội phương Bắc quá ít, chỉ dựa vào thuyền cứu hộ ma lực không cách nào vận chuyển được đủ nhiều đạn dược, thêm với thiếu đi thủ đoạn truy kích để mở rộng thành quả, khiến kẻ địch chạy trốn hơn phân nửa là kết quả có thể đoán trước được. Chỉ cần đuổi được đại quân Dawn Kingdom đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, cho dù là một trận chiến ngăn cản thành công.
Cuối cùng còn có hơn một ngàn tám trăm người bỏ vũ khí đầu hàng, hai mươi lăm người trong đó là quý tộc, tước vị cao nhất là một gã Bá tước, tự xưng là lãnh chúa Flowers. Nhưng mà khiến Edith sinh ra hứng thú lại là một tên Nam tước khác tên là Denise Payton. Trên báo cáo viết, khi hứa hẹn trao tiền chuộc, trong tiếng thỉnh cầu hy vọng nhận được đối đãi thích đáng, hắn thế mà lại liên tục cường điệu mình là quen biết cũ với một vị quan lớn Greyfort, còn có quan hệ bạn bè với vua Greyfort.
- Người này thật sự nói như vậy?
Nàng quơ quơ tập trước mặt Eagle Face.
- Đoán chừng chỉ nói vớ vẩn thôi, hoặc cho rằng vua Greyfort vẫn là Feflick Wimbledon.
Phó tiểu đoàn trưởng cau mày nói:
- Ngươi định xử lý đám quý tộc đầu hàng kia như thế nào?
- Không thể cho chuộc về rồi, ném vào trong nhà giam nuôi trước đi.
Edith trầm ngâm một lúc:
- Về sau nói không chừng còn có tác dụng. Về phần không phải quý tộc, thả luôn tại chỗ cũng được, chúng ta không có lương thực dư thừa chia cho bọn họ.
- Dạ.
- Không phát hiện ra tung tích của Alpein Moore chủ Dawn Kingdom sao?
- Trong chỗ thi thể cũng không phát hiện ra ai có đặc thù phù hợp với hắn.
Eagle Face lắc đầu:
- Khi thẩm vấn tù binh cũng có người dường như đã nhìn thấy Alpein, nhưng mà sau đó giống như hắn và một đám kỵ binh đã thay đổi quần áo, không hề mang theo cờ xí hay gia huy. Những người còn lại định cùng rút lui theo bọn họ còn bị kỵ sĩ ngăn cản, bởi vì cách nhau khá xa, hơn nữa hiện trường hỗn loạn, gia hỏa kia không cách nào xác định đối phương chính là Alpein.
- Địa điểm nhìn thấy ở đâu?
- Trong Thánh Thành cũ.
- Như vậy tám chín phần mười là hắn rồi.
Edith nhún nhún vai:
- Muốn tập hợp được một đội ngũ có quy mô khổng lồ như thế, quốc vương thân chinh nhất định không thể thiếu được. Nếu vua của một nước trong đại quân, ngươi cảm thấy nên ở đâu?
- Ừm… dẫn đầu phía trước?
Eagle Face không chắc chắn nói.
- Chuẩn xác mà nói, là ngay sau quân tiên phong.
Nàng giải thích:
- Thánh Thành cũ không có tường thành, có thể cướp được cái gì hoàn toàn dựa vào nhanh tay, bởi vậy việc cướp bóc này tự nhiên phải nhường cho quốc vương đến trước. Quân tiên phong đều do nhóm kỵ sĩ của hắn đảm nhiệm, vừa có thể loại trừ uy hiếp trước tiên, lại có năng lực bảo đảm mình sẽ là người đầu tiên vào thành.
- Cho nên khi bắt đầu hành động máy bay ném bom, bọn họ đã ở trong thành rồi?
- Ừm, chính bởi vì như thế nên Alpein mới có thể tránh thoát được công kích từ trên không trung của Macy và Hummer tiểu thư, hơn nữa còn có nguyên vẹn thời gian phân tích bố cục, lựa chọn phương hướng chạy trốn chính xác, tuy rằng nói như thế, nhưng có thể trong vòng nửa canh giờ quyết định buông bỏ tôn nghiêm của quốc vương cải trang trốn đi, coi như là phản ứng đủ tư cách.
Edith khẽ nhếch khóe miệng lên, nhẹ nhàng liếm môi.
- Đáng chết! Lại để cho con cá lớn nhất trốn thoát!
Eagle Face tức giận nói:
- Nếu ta có thể chuẩn bị trước một đội truy kích…
- Không có ích lợi gì.
Nàng ngắt lời:
- Đồng bằng rộng lớn như vậy, trừ phi ngươi có thể biết trước được con đường hắn chạy trốn thì mới có thể ngăn cản hắn. Mai phục trên con đường chính chẳng qua vì lợi dụng thói quen lui lại của kẻ địch và tâm lý theo số đông thôi, cho nên khi bọn họ chạy trốn sang chỗ ruộng lúa mạch, sát thương do súng đã giảm bớt đi nhiều.
“…” Phó tiểu đội trưởng không bác bỏ, nhưng vẫn có vẻ vô cùng ảo não.
- Ngươi không cần tự trách, phải biết rằng đây chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.
Edith cười cười.
- Vì sao?
Eagle Face kinh ngạc ngẩng đầu lên.
- Giải thích vấn đề này tương đối phức tạp, ngươi chỉ cần biết, sợ hãi là bệnh truyền nhiễm, chờ những người này ý thức được đối địch với Greyfort là chuyện đáng sợ đến cỡ nào thì còn sẽ coi cảnh cáo của bệ hạ là vô dụng sao?
Trân châu của Bắc địa dừng lại một chút:
- Chỉ sợ vương tọa của Alpein Moore không dễ ngồi như vậy.
Thấy nàng không định nói nữa, Eagle Face không hỏi tới:
- Tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào? Trực tiếp chiếm lĩnh Thánh Thành cũ sao?
- Định dựa vào năm trăm người này hả? Đóng quân trong thành còn không gợi lên được tí bọt nước nào đâu.
Edith không chút do dự phủ quyết:
- Chờ thêm đi, tiểu thư Macy đã đi đón một nhân vật mấu chốt, nếu như thuận lợi, có lẽ chúng ta không tốn chút hơi sức nào đã nắm giữ được nơi này rồi.