Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 893

Chương 893
Chương 893

Hai tuần sau, cũng chính là khoảng thời gian mùa hạ gần kết thúc, cuối cùng Roland đã đến Hermes.

Quân đội phương Bắc đóng quân và các phù thủy ở cửa Thánh Thành cùng nhau đến nghênh đón hắn, trừ điều này ra, trong đội ngũ hắn còn nhìn thấy một vài nữ tu sĩ mặc áo choàng đen tiêu chuẩn của giáo hội.

Cho dù Roland đã từ trong miệng Lightning biết được tin tức cấp cao của giáo hội mất tích tập thể, nhưng lúc đích thân đi vào cứ điểm quan trọng cao nguyên vắng vẻ này, vẫn có chút không thể tin được -- ác chiến trong dự đoán cũng không có xảy ra, cho dù là phù thủy thần phạt hay là tấn công bằng pháo kiểu mới, cũng chưa thể phát huy công dụng. Tuy nói kết quả này không thể tốt hơn, lại luôn có cảm giác một quyền đánh vào bông.

Trước khi xuất chinh quyết định mang theo Isabella là lựa chọn vô cùng chính xác, căn cứ báo cáo mà Eagle Face và Akesha gửi tới, chính là người thuần khiết tiền nhiệm này đã nhận ra sự dị thường của giáo hội, sau khi bố trí thỏa đáng cho cô nhi của tu viện, đưa ra đề nghị xâm nhập thánh thành Hermes điều tra với quân phương Bắc.

Mà kết quả khiến người khác kinh ngạc là, thành phố to như vậy sớm vườn không nhà trống, khu vực ngoài thành còn lại một vài cư dân không kịp dời đi duy trì hiện tượng giả tạo giáo hội vẫn tồn tại. Trên thực tế, đối với chuyện xảy ra trong thành bọn họ cũng không rõ ràng, chỉ nghe nghe thấy giáo hội đang chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.

Về sau nhóm nữ tu sĩ do Isabella phối hợp rất nhanh tiến vào Hermes -- dưới tuyên bố bỏ đi của những người này, dấu hiệu thoát ly dần dần giảm bớt, ít nhất đại đội dân đào tẩu vốn dĩ không hề xuất hiện ở hướng Wolfheart và Everwinter. Dù sao loại biến cố như vứt bỏ Thánh Thành này quả thực quá mang tính hí kịch, đối với đả kích danh dự của giáo hội dường như có tính huỷ diệt. So với những người đi không từ mà biệt này, trái lại nữ tu sĩ chủ động ra mặt khôi phục trật tự càng giống như là người thay thế giáo hội.

- Rốt cuộc là làm sao làm được?

Bởi vì trong thư không có cách nào viết quá tỉ mỉ, bởi vậy sau khi Roland tiến vào Thánh Thành chuyện thứ nhất đó là hỏi hướng đi của thế lực còn sót lại của giáo hội.

- Trong thành tốt xấu gì cũng có mấy ngàn người, chẳng lẽ bọn họ rời khỏi cao nguyên cũng không cần vượt qua ngoài tường thành sao?

- Phía dưới Hermes tồn tại rất nhiều đường hầm thiên nhiên, trong đó có một vài cái có thể từ Chthonic xuyên qua tường thành Thánh Thành. Nếu lần lượt rút lui, quả thật có thể để cư dân ngoài thành mà không hề phát hiện.

Isabella giải thích:

- Lúc xây dựng chúng nó được thiết kế để sử dụng một lần, hơn nữa chỉ ra không vào, mà ta kiểm tra vài lối vào đường hầm, phát hiện chúng nó đều đã bị phá hủy.

- Những đường hầm này thông đến đâu?

- Chỉ có người đi qua mới biết.

Nàng lắc đầu:

- Nếu cuộc chạy trốn này là chuyện lên kế hoạch xong trước, cách nửa tháng sau rất khó lần theo dấu vết hướng đi của bọn họ nữa.

Cho nên giáo hội dự định cắt đuôi giữ mạng, lấy kế Đông Sơn tái khởi? Roland không khỏi nhíu mày, vấn đề là vứt bỏ Thánh Thành tương đương vứt bỏ khu vực nền tảng, cũng không phải cắt đuôi đơn giản như vậy, tổn thất thậm chí còn thê thảm hơn so với chặt. Bọn họ có lòng tin như vậy, có thể lần nữa tìm được một căn cứ đối kháng với Greyfort? Hay là dự định chia thành tốp nhỏ, từng nhóm gây rối lãnh thổ của hắn? Nghĩ đến vài năm kế tiếp còn phải đề phòng đám phần tử cuồng nhiệt này, hắn liền cảm thấy có chút đau đầu.

Đại khái nhìn ra cách nghĩ của hắn, Isabella mỉm cười nói:

- Ngươi không lo lắng về giáo hội nữa, bọn họ sẽ không trở lại.

Roland ngẩn người:

- Vì sao nói như vậy?

- Bọn họ để lại một người đưa tin.

Đối phương trả lời.

...

Ở trong một giáo đường nhỏ phía bắc Thánh Thành, Roland gặp được người đưa tin trong miệng Isabella.

Đó là một người già tóc trắng xoá, mặc áo bào của giám mục viền vàng nền đỏ mới toanh, trong ngực đang cầm một quyển sách dày, vệ binh kèm hai bên tiếp tục đi ra ngoài.

Cho dù bước đi của hắn có chút suy yếu, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, giống như không muốn thua về mặt khí thế cho bất kì người nào. Đầu tiên hắn lạnh lùng quét mắt qua Isabella, sau đó mới nhìn qua Roland:

- Ngươi chính là vua của Greyfort, bệ hạ Roland Wimbledon?

- Là ta.

- Tóc xám mắt xám, quả thật rất giống phụ thân của ngươi.

Lão già chậm rãi nói:

- Ta tên là Jacob, đại Giám mục của Thánh Thành, nếu dựa theo phân pháp của thế tục, đại khái tương đương với Công Tước... Đương nhiên, ta không có đất phong tương ứng, cũng không cần nhiều tôi tớ như vậy.

- Nghe nói ngươi khăng khăng ở chỗ này chờ ta?

Roland nhún vai nói:

- Sao vậy, lúc những người đó chuồn êm lại không mang theo ngươi?

- Là bản thân ta muốn ở lại.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, giống như dặn dò di ngôn:

- Ta già rồi, chạy không nổi ... Cho dù có thể đi, cũng không sống được mấy năm. Với trải qua cuộc sống mới, chi bằng chôn cất cùng một chỗ với thành phố này.

- Cuộc sống mới?

Roland rất nhanh bắt được từ mấu chốt của đối phương.

- Đúng vậy, bỏ xuống hết thảy trách nhiệm, chỉ vì cuộc sống mới yên ổn cho quãng đời còn lại.

Trong giọng nói của Jacob mang theo một tia châm chọc:

- Ngươi thắng rồi, quốc vương bệ hạ, nếu đây là kết quả mà ngươi muốn thấy -- giáo hội sẽ không đối nghịch với ngươi, giao y nguyên thành phố này vào trong tay của ngươi, mà ngươi cũng rất nhanh tiếp nhận ác mộng của bọn ta.

- Ồ?

Roland không tỏ rõ ý kiến nói.

- Ngươi cho rằng vì sao bọn ta phải canh giữ trên cao nguyên không có cái gì này?

Hắn tăng một chút âm lượng:

- Xem thử chuyện tốt mà ngươi làm, nhân loại sẽ vì ngươi mà diệt vong!

- Phải không, ngươi nói không khỏi có hơi nghiêm trọng, cái nồi này ta cũng không đội.

Nghe đến đây, Roland đại khái hiểu được ý đồ của đại Giám mục. Quả nhiên giáo hội không muốn để mình thoải mái đánh hạ Thánh Thành, cho dù trên thực tế vô lực ngăn cản, cũng muốn trên tinh thần ngáng chân. Chiêu thức này Angela đã từng dùng qua trong quyết chiến trước đó, chẳng qua ước nguyện ban đầu hoàn toàn khác biệt -- nếu hắn là một người hoàn toàn không biết gì về trận chiến Thần Ý, vậy thì khi biết được loại tin tức ma quỷ rất nhanh sẽ tiêu diệt nhân loại, nhất định sẽ kinh ngạc đến cười toe tóet đi. Nếu thêm mắm dặm muối nữa, cũng ném cái nồi đen kinh điển "Nhân loại bị giết đều là lỗi của ngươi" này lên đầu, lực sát thương cũng không thua gì nhiễm bẩn tinh thần.

- Nồi? Hừ... Hồ ngôn loạn ngữ, ngươi cho rằng ta đang kể chuyện cười phải không? Quốc vương bệ hạ nhỏ tuổi, xem ra người thuần khiết đại nhân cũng không nói chân tướng sự việc cho ngươi.

Jacob ý vị thâm trường liếc Isabella:

- Trọng trách mà giáo hội gánh vác khó có thể tưởng tượng, mà chuyện này chỉ cần số ít cấp cao mới biết được. Vốn dĩ ngươi không hiểu mấy trăm năm qua, bọn ta đang chuẩn bị đối mặt với kẻ địch như thế nào. Hiện tại ngươi hủy mọi thứ, đương nhiên cũng phải gánh vác hậu quả, cho dù không muốn cũng vô dụng -- khi vận mệnh rơi xuống trên đầu nhân loại, việc ngươi có thể làm, chỉ có bất lực tiếp nhận, sau đó nhìn vương quốc của ngươi hóa thành biển lửa!

Xem ra tên này không chỉ muốn phát động công kích tinh thần, còn tìm cơ hội khiêu khích quan hệ của hắn và Isabella, chỉ tiếc nhìn lầm người rồi, biểu thị sai lầm ý rồi... Roland nhìn lời nói chính nghĩa của lão giám mục, trong đầu không khỏi hiện ra một câu -- đời người như kịch, toàn bộ dựa vào kỹ năng diễn xuất.

- Ngươi có thể không tin ta, nhưng sự thật không được nghi ngờ.

Sau khi nói xong Jacob thở dài một hơi, mở quyển sách trong ngực đưa ra:

- Đây là Thánh Điển của giáo hội, ngươi xem qua sau này sẽ hiểu được, bản thân đã làm những chuyện ngu xuẩn gì! Bọn ta... Không, phải nói kẻ địch thật sự của nhân loại, là --

- Ma quỷ, đúng không?

Roland thuận miệng đánh gãy lời nói của hắn:

- Giáo hội xây dựng Thánh Thành ở khu vực này cũng không phải vì chống lại tà thú, mà là mạch khoáng thần thạch trong núi. Bên dưới nhà thờ lớn có cơ quan cơ mật, dùng cho khai thác thần thạch và chuyển hóa quân thần phạt, đây mới là trung tâm của giáo hội -- đương nhiên, ta không rõ ngươi có biết những chuyện này hay không, dù sao nghi thức chuyển hóa chỉ có thể nắm giữ trong tay giáo hoàng. Về sau ngươi có phải còn muốn mỉm cười nói trận chiến Thần Ý hoặc Thần Minh hay không? Hơn bốn trăm năm một trận chiến luân hồi cũng xem như không phải tin tức mới mẻ gì, ma quỷ cũng không phải âm hồn đến vô ảnh đi vô tung, trên thực tế, ta sớm cùng chúng nó qua lại với nhau. Vậy thì... Ngươi còn cái gì muốn nói không?

- Ngươi -- ta --

Lúc này Jacob đã trợn mắt há hốc mồm, hắn há to miệng, ấp úng nửa ngày cũng không có thể nói ra một câu, nhìn qua quả thực giống như bất cứ lúc nào đều có thể tắt thở lìa đời. Qua một lúc hắn mới run rẩy chỉ Isabella:

- Là ngươi...

Isabella nhẹ nhàng lắc đầu:

- Những điều này đều không phải do ta nói cho hắn. Ngay từ đầu, thứ mà hắn hiểu biết còn nhiều hơn dự đoán của chúng ta, ngươi quá xem thường hắn ... Hoặc là nói, chúng ta đều xem thường hắn.

-Nếu ngươi đã nói xong, kế tiếp nên đến lượt ta.

Roland cười lạnh nói.

Bình Luận (0)
Comment