Hoặc là Giáo hội đang che giấu chuyện gì, hoặc chính là nữ tu đang nói dối.
Nếu là nữ tu thì Isabella thật sự không thể nghĩ ra được vì cớ gì mà họ phải bịa đặt mệnh lệnh, dù sao chuyện bị vứt bỏ cũng là sự thật. Trông sắc mặt ủ rũ của đám người này, e rằng nếu kéo dài thêm nửa tháng nữa, tu viện sẽ biến thành một mảnh đất chết.
Nếu như là Giáo hội thì họ sẽ triệu hồi tất cả nhân viên chính thức trở về Hermes, thế nhưng lại chưa có bất kỳ phòng vệ gì đối với Thánh Thành cũ, thang trong mây. Vậy rốt cuộc họ muốn làm gì?
Nàng tạm thời đặt suy đoán trong lòng xuống, nhìn về phía người dẫn đầu:
- Ngươi tên là gì?
- Bẩm miện hạ, ta tên là Autumn.
- Các ngươi chưa từng nghĩ đến sẽ chạy khỏi nơi này sao?
- Cái… gì?
Nữ tu sửng sốt.
- Tuy là tu viện này tường cao cửa dày nhưng cũng không đến nỗi không thể vượt qua được. Thời gian nửa tháng đã đủ để các ngươi dựng một cái thang gỗ, hoặc chất đống củi dưới cổng lớn, trực tiếp thiêu đốt cả cánh cửa, nung chảy xích sắt, đó đều là những giải pháp khả thi.
Isabella cảm thấy kỳ quái, nói:
- Nếu các ngươi đã có thể nghĩ đến việc cử một người đại diện báo cáo tình hình, tại sao không lựa chọn cùng đi ra ngoài? Nơi này đã cắt cả nguồn cung lương thực, cho dù không có quân đội Dawn Kingdom, chờ đợi tiếp nữa cũng chỉ còn một đường chết mà thôi.
Autumn im lặng một hồi mới thì thào lên tiếng:
- Thế nhưng… rời khỏi nơi này rồi, bọn ta có thể đi đâu nữa đây?
Câu nói này khiến tất cả mọi người ở đây đều cúi đầu.
- Ta chưa từng rời khỏi tu viện…
- Ta cũng thế.
- Cho dù ăn không no nhưng ít ra mỗi ngày còn có thể ăn được một chút thức ăn, ở bên ngoài cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Trong đó cũng có cả giọng nói của trẻ mồ côi.
- Nếu phải xin xỏ người khác thì cũng trở về dáng vẻ trước kia thôi.
- Trong sách có nói, chúng ta không nên xem việc ăn xin là chuyện đương nhiên.
- Ta không muốn… phải sống như trước đây nữa.
Hóa ra là vậy, Isabella nhìn đám người có vẻ mặt tràn ngập hoang mang, lòng nàng lập tức sáng tỏ. Bọn họ cũng không hoàn toàn bởi vì mệnh lệnh của Giáo hội mà cố thủ ở nơi này, mà do thói quen sinh hoạt khiến họ khó mà có thêm sự lựa chọn khác nữa. Chuyện này có thể xem như là tin nửa tốt nửa xấu, xử lý các nữ tu còn dễ nói, kẻ nào có lòng hướng về Thánh Thành thì chỉ cần giết chết là được, nhưng nếu những trẻ mồ côi này đều đã trở thành tín đồ trung thành của Giáo hội, thế thì bệ hạ sẽ phải nhức đầu rồi.
- Ngoài ra, ta còn muốn hỏi các ngươi một vấn đề nữa.
Nàng hít vào một hơi, nghiêm giọng hỏi:
- Tại sao phải gọi ta là Giáo Hoàng miện hạ?
- Chuyện này…
Sắc mặt Autumn tỏ ra khiếp đảm, nàng do dự một lúc rồi nói:
- Mael miện hạ hiện đã băng hà, ba vị tổng giám mục lại lần lượt qua đời, Hermes cũng không có ban bố lệnh miễn nhiệm mới, theo như nguyên tắc kế nhiệm tự động, ngươi chính là người gần với Thần Điện nhất.
- Isabella miện hạ, xin ngươi hãy cứu bọn ta!
- Đừng vứt bỏ bọn ta ở nơi này, bọn ta bằng lòng tiếp nhận bất cứ hình phạt nào!
- Xin hãy dẫn bọn ta đến Hermes!
Các nữ tu lại bắt đầu van nài lần nữa.
Xem ra nguyên nhân họ gọi nàng là miện hạ cũng không phải là âm mưu đã dự tính trước, mà họ hy vọng có thể lần nữa nhận được sự chú ý từ Thánh Thành, Isabella nghĩ thầm. Mặc dù nguyên tắc kế nhiệm không thích hợp áp dụng cho cấp cao trong Giáo hội nhưng người rơi xuống nước làm sao có thể so đo chút chi tiết này chứ, chỉ cần có một tia hy vọng là sẽ nắm lấy thật chặt, cho dù là một cọng rơm cũng sẽ không buông tay.
Nghĩ đến đây, trong đầu nàng đã lập tức nảy ra một ý tưởng:
- Lần này ta đến đây là có một chuyện quan trọng cần nói cho các ngươi biết, hãy nghe cho kỹ đây!
Tất cả mọi người lập tức ngừng thở.
- Giáo hội đã không còn là Giáo hội trước đây nữa.
Isabella nói lớn:
- Mael cũng không phải là Giáo hoàng thật sự, hắn không những phản bội đại nhân Obas Llane mà còn cướp mất bảo tọa của Giáo hoàng! Trên thực tế, đại nhân Obas Llane muốn truyền ngôi cho người khác!
Lời này giống như một viên đá làm dấy lên nghìn lớp sóng, mọi người lập tức xôn xao cả lên.
- Người đó chính là người thuần khiết đứng nhất của hắn, Angela.
Nàng không biết bệ hạ sẽ suy nghĩ thế nào về những lời này, nhưng nếu đã bắt đầu rồi thì nàng quyết định sẽ làm cho đến tốt nhất:
- Greyfort cũng không phải là kẻ địch của Giáo hội. Thậm chí, vì để đối kháng cường địch chân chính mà đại nhân Obas Llane còn hy vọng có thể kết minh với Greyfort.
- Ý của ngươi là chỉ… tà thú sao?
Có người không kìm được mà hỏi.
- Đáng sợ hơn cả tà thú.
Isabella lắc đầu:
- Những thứ này đều được ghi chép trong Thánh Điển của Giáo hội, chỉ có một số cực kỳ ít người có thể nhìn thấy. Mael không cam lòng để cho người thuần khiết cướp mất quyền lực, bèn âm thầm làm phản hãm hại Angela đang định đảm nhiệm vị trí đại sứ tiến đến Greyfort, cuộc chiến Coldwind Ridge nổ ra từ đây. Điều may mắn chính là quỷ kế của Mael không thể thành công. Ta đã sống sót trong trận chiến này và những kẻ chủ mưu tạo phản đã chết hết trong hơn một tháng. Không thể nghi ngờ, rằng đây chính là sự trừng phạt từ Thần Minh.
- Thế nên cũng không có quyết chiến sinh tử gì cả, cũng không có chuyện tự mình cố thủ tu viện cho đến giây phút cuối cùng…
Nàng dừng một chút:
- Bây giờ các ngươi đã an toàn rồi.
Cho dù là nữ tu hay trẻ mồ côi, họ đều lộ ra vẻ mặt không dám tin.
- Sự… trừng phạt của chuyện Thần Quan kia…
- Những hành động của họ không hề có tư cách được gọi là Thần Quan, ta thứ cho các ngươi vô tội.
Bên trong đại viện yên tĩnh một lúc, sau đó phát ra tiếng hoan hô thật lớn:
- Thật tốt quá, miện hạ nhân từ!
- Isabella miện hạ vạn tuế!
- Giáo Hoàng vạn tuế!
Isabella làm động tác đè tay xuống, khiến mọi người từ từ bình tĩnh lại:
- Ta đã nói rồi, ta cũng không phải là Giáo Hoàng, nguyên tắc kế nhiệm cũng không thích hợp cho việc bàn giao giáo quyền. Ta chỉ là người thay mặt cho Giáo Hoàng miện hạ, giống như trước đây vậy.
- Vậy ngươi cũng đại diện cho Giáo hội Hermes!
Autumn kích động nói.
- Cho nên ta có nhiệm vụ muốn giao cho các ngươi.
Isabella không thể phủ nhận:
- Đương nhiên, sau khi các ngươi ăn no bụng trước đã.
Mọi người thật vất vả đứng dậy lại đồng loạt quỳ xuống:
- Xin ngươi hãy cứ việc phân phó.
Nàng hiểu rõ những người này cũng không phải do tin lời nàng nói mới ủng hộ nàng đến thế… Họ là những kẻ bị ruồng bỏ, cánh cửa vận mệnh vốn đã đóng lại với họ. Bây giờ đã có được hy vọng có thể trở về Giáo hội nên tất nhiên họ sẽ cam tâm tình nguyện trao đi mọi thứ… Dẫu cho “Giáo hội” này không phải là thật cũng không sao.
Nếu như Giáo hội Hermes chân chính vẫn còn vẹn nguyên, đợi đến khi họ thoát khỏi khốn cảnh rồi, sau khi bình tĩnh lại có lẽ còn có thể suy xét xem lựa chọn này có chính xác hay không. Thế nhưng điều kiện tiên quyết này đã không còn tồn tại nữa… Đợi đến khi quân chủ lực của Đệ Nhất Quân đến nơi, những gì nàng đã nói đều sẽ trở thành hiện thực.
Đánh tan khái niệm vốn có, bịa đặt một câu chuyện nửa thật nửa giả, nhồi nhét cho họ một “sự thật” mới hoàn toàn. Làm như vậy, bệ hạ Roland mới có thể thật sự nắm giữ được vùng đất này.
- Rất đơn giản, ta cần các ngươi khôi phục trật tự của Thánh Thành cũ.
Isabella nói rành mạch:
- Autumn, ngươi hãy tập hợp người của hai tu viện kia qua đây trước, truyền đạt lại lời của ta cho họ. Sau đó, sắp xếp việc phân phát khẩu phần lương thực cho tất cả trẻ con trước đêm nay. Tiếp viện cho các ngươi chính là Đệ Nhất Quân của Greyfort, họ đã biết chuyện phản bội của đám người Mael, sẽ không làm khó dễ các ngươi nữa. Tiếp theo, mỗi nhà các ngươi đều phải lần lượt báo cáo lại, sẵn tiện thống kê có những ai đã đi rồi, những người nào vẫn còn ở đây. Nếu gặp phải Thần Quan hoặc giáo chúng cùng một giuộc với phản đồ, hãy lập tức báo cho ta biết.
Sau mỗi mệnh lệnh được đưa ra, các nữ tu nhanh chóng nhận lời, sau đó xoay người bắt đầu bận bịu. Dù cho tình cảnh của họ không có bất kỳ sự cải thiện thực tế nào so với nửa canh giờ trước, nhưng giờ phút này sắc mặt của mỗi người đều trở nên khác hẳn.
Cổng lớn thoắt cái đã bị tháo dỡ. Khi một nữ tu dẫn những đứa trẻ xếp hàng rời khỏi tu viện, một người trong đó bỗng cúi gập người với nàng.
- Cảm ơn ngươi, đại nhân Isabella.
Sau đó mỗi đứa trẻ đều làm theo như vậy.
- Đại nhân, ngươi thật tốt.
- Ta sẽ không quên ngươi.
Những giọng nói này gần như lan ra khắp đội ngũ.
Cảm ơn ư? Isabella khẽ nhắm mắt lại, kể từ khi trở thành người thuần khiết, nàng đã nhận được không ít nỗi căm hận và những lời nguyền rủa, còn lời cảm ơn thì vẫn là lần đầu tiên nghe được.
Nàng làm những việc này cũng không phải vì muốn được cảm tạ, mà đó là thủ đoạn để thực hiện mục đích của mình. Cũng vì mục đích, nàng có thể đưa những người này vào chỗ chết mà không chút đắn đo. Cho nên… lòng biết ơn thế này chỉ là dư thừa đối với nàng.
Rõ ràng nàng nghĩ như vậy nhưng lại dường như cảm nhận được lòng mình có thêm một chút gì đó… Một loại cảm giác chưa từng có. Nó hơi trương phồng lên, đồng thời cũng ấm áp như nắng sớm. Nàng vốn cho rằng mình sẽ nảy sinh sự kháng cự nhưng ngoài ý muốn… cảm giác này cũng không khiến người ta chán ghét đến thế.
Đây chính là mục đích của bệ hạ Roland sao?
Isabella nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi chậm rãi theo đuôi đội ngũ đi về phía doanh trại.