- Ta không phải Giáo hoàng, Giáo Hoàng miện hạ đã…
Isabella vừa muốn phủ nhận, nhưng đã bị Akesha vỗ vai ngăn lại.
- Nhiệm vụ quan trọng, miện hạ không ngại.
Lời nói tưởng chừng như không liên quan nhưng Isabella lập tức hiểu được ý của đối phương, nàng cũng biết phương pháp này tiện lợi hơn, nhưng đối với vị vua coi trọng quyền lực thì đây là một tín hiệu nguy hiểm.
Nhớ lại những gì nàng đã nhìn và nghe thấy trong thành Neverwinter, nàng rút lại lời phủ nhận sau khi do dự một lúc:
- Cứu các ngươi là ý gì? Các võ sĩ thẩm phán và Thần Quan ở đâu?
- Bọn họ chạy rồi!
- Không, một số người đã bị Thánh Thành gọi đi!
- Chúng ta đã phạm tội ác và giết chết Thần Quan...
- Đó không phải là lỗi của nàng!
-Không có thức ăn, không có quần áo... trong hai tháng không có tiếp tế, chúng ta đã bị bỏ rơi rồi sao?
-Nói những lời ngu xuẩn, miện hạ không phải đã đến sao!
Một loạt các câu trả lời xôn xao tại hiện trường.
- Im lặng đi!
Isabella không kiên nhẫn nói:
- Một người nói là được.
Nàng quét qua đám người, chỉ vào tu nữ dẫn đầu:
- Ngươi tới trước, đứng lên nói.
- Vâng, thưa bệ hạ. Trước tiên, nữ tu cung kính chạm đầu xuống đất, sau mới có sức đứng dậy.
- Lần cuối cùng ta nhận được tin tức từ Hermes đã là chuyện từ hơn một tháng trước…
Sau nửa giờ, Isabella cuối cùng cũng hiểu được những gì đã xảy ra ở đây.
Kể từ sau trận Coldwind Ridge, nguồn cung cấp của tu viện ngày càng giảm sút, lúc đầu lượng lương thực bị thu hẹp, sau đó số lần giảm đi một nửa. Vì ba tòa đại viện đều được quản lý khép kín nên tin tức đều dựa vào thế giới bên ngoài truyền vào, trật tự cũng tính là khá ổn định. Các nhân viên thần chức và võ sĩ thẩm phán đóng quân ở đó đã khuyến khích những lời cầu nguyện và thái độ mạnh mẽ để vượt qua thời điểm khó khăn này, đồng thời nói rằng mọi thứ sẽ sớm trở nên tốt đẹp hơn.
Nhưng thực tế không như vậy.
Cái được gọi là tin tức cuối cùng của đối phương là tất cả thẩm phán và Thần Quan của giáo hội được điều động đi từ một tháng rưỡi trước.
Các tu nữ không biết rõ họ nhận được mệnh lệnh thế nào, chỉ biết rằng những đồ đệ chưa được điều đi bước ra khỏi hội trường với khuôn mặt thất thần, như thể họ đã mất linh hồn.
Sau đó tu viện trở thành một nơi đầy tai họa.
Theo nguyên tắc thay thế tự động, họ tự xưng là Thần Quan nhiệm kỳ mới, nhưng họ không còn dẫn dắt dân chúng đến cầu nguyện, họ cũng không muốn tuân theo hệ thống ăn kiêng do người tiền nhiệm đặt ra. Họ không chỉ tận hưởng nguồn cung cấp thực phẩm hạn chế trong nhà kho một cách thiếu kiềm chế, mà còn khấu trừ thực phẩm của những đứa trẻ mồ côi.
Khi nữ tu sĩ đi thương lượng, nàng biết được một tin tức, đó là sự sụp đổ của đại giáo đường Hermes.
Giáo hội đã đến lúc sinh tử tồn vong.
Để quyết một trận sống chết với kẻ địch, cấp trên quyết định từ bỏ Thánh Thành cũ và điều chuyển toàn bộ nhân viên chính thức trở lại cao nguyên. Mệnh lệnh cuối cùng để lại cho tu viện là chống lại kẻ thù xâm lược và hiến dâng cuộc sống của bạn cho các vị thần cho đến giây phút cuối cùng.
Dù những tai nạn này nghe có vẻ khó tin nhưng việc đóng cửa lối đi đến giáo đường dường như xác nhận tuyên bố của họ.
Đối mặt với tin dữ này, các tu nữ cũng chia thành hai phe, một số người hoàn toàn thất vọng và gia nhập Tân Thần Quan Phái Hệ, trong khi những người khác lại do dự và không biết phải làm gì. Theo cách nói của tu nữ dẫn đầu, giáo hội trong quá khứ lớn mạnh như vậy, lớn mạnh đến mức mấy người bọn họ không cần suy nghĩ, cũng chưa bao giờ tính đến vận mệnh của chính mình... Vì điều này, tin tức này gần như hoàn toàn đẩy họ vào hỗn loạn, như thể thế giới mà họ đã quen trong quá khứ đột ngột sụp đổ.
Phá vỡ cục diện này là sự biến đổi của các Tân Thần Quan.
Họ vốn chỉ là tín đồ cấp thấp, địa vị trong tu viện chỉ cao hơn tu nữ một chút, thường có nhiệm vụ hỗ trợ quản lý điều hành công việc của tu viện, hầu như không có khả năng thăng chức. Những người thực sự có năng lực sẽ hoàn toàn không được chỉ định ở đây. Bây giờ, không dễ nếm được trái ngọt của quyền lực, lại mất đi sự giám sát ở trên, đương nhiên xảy ra không thể quay lại.
Chẳng hạn như Tứ Phúc của ban sướng thơ và giáo lễ.
Trên thực tế, bản thân loại chuyện này cũng bị cấm, nhưng Thánh Thành lại không quản lý chặt chẽ tu viện, cho nên những nhân vật lớn có sở thích đặc biệt thường đến đây vui chơi, chuyện này không phải là bí mật trong đại viện. Mãi đến khi xảy ra siêu phàm giả bỏ trốn, giáo hội mới tăng cường giám sát đối với vấn đề này.
Nhưng bây giờ họ không phải lo lắng.
Tứ Phúc thay đổi từ việc đơn độc kéo người thành sự phục tùng bắt buộc của cả lớp, và thậm chí cuối cùng đã phát triển thành một thỏa thuận mua bán thân thể. Điều này không chỉ vi phạm hoàn toàn sắc lệnh của giáo hội mà còn đẩy các tu nữ do dự về phía trẻ mồ côi.
Mặc dù những nữ tử ở các độ tuổi khác nhau đều bị cướp bóc từ bốn nước lớn nhưng không phải không có cảm xúc khi họ được dạy biết chữ, đọc sách, tập lễ ca tụng trong một thời gian dài. Cùng với mệnh lệnh của giáo hội, các tu nữ bắt đầu chống lại mệnh lệnh của Tân Thần Quan và bí mật lấy thực phẩm trong nhà kho đem phân phát cho những đứa trẻ đang chết đói.
Chỉ là cho dù họ có nhịn ăn nhịn mặc thế nào đi chăng nữa, họ cũng không thể hít không khí biến ra đồ ăn. Thực phẩm trong kho ngày càng khan hiếm, các Thần Quan cũng nhận thấy sự phản bội của các tu nữ, xung đột đã nổ ra, trong một lần trộm thực phẩm, chúng đã bắt và xử tử ngay tại chỗ hai tu nữ. Động thái này nhằm cảnh cáo mọi người , nhưng kích động sự bất an trong các tu nữ còn lại. Sau một số kế hoạch và điều chỉnh, người lãnh đạo đã phát động một cuộc phản công vào một đêm.
Những Thần Quan đắm chìm trong hưởng thụ mà không đề phòng, bị liên quân trẻ mồ côi chiếm ưu thế về số lượng, phối hợp trong ngoài và bắt gọn tất cả.
Không chỉ vậy, kẻ cầm đầu còn liên lạc với hai tu viện khác và dùng cách tương tự để đối phó với những tín đồ có thái độ xấu.
Ngay khi mọi người đang cố gắng chọn một người đại diện, tìm cách vượt qua bức tường cao của đại viện và báo cáo hoàn cảnh của nơi này với Hermes thì đội quân của Dawn Kingdom đã xuất hiện ở biên giới của Thánh Thành cũ.
Nếu đã bỏ cuộc, ngoài tự mình đối đầu thì không còn cách nào khác. Tất cả mọi người đều biết rằng, một khi kẻ thù chiếm được tu viện, cho dù họ không chống cự cũng không tốt hơn bao nhiêu, đó là cảnh tượng mà Isabella lần đầu tiên nhìn thấy.
...
Sau khi nghe lời tuyên bố của tu nữ, trong lòng Isabella nổi lên sự nghi ngờ rất lớn.
Nàng cũng đã từng nghe nói về những thói hư tật xấu trong tu viện và không có gì lạ khi những kẻ bất tài này nhanh chóng tha hóa sau khi giành được quyền lực.
Vì chiến đấu sống chết với kẻ thù? Nếu đúng như vậy, bọn họ không thể bỏ qua việc giám sát các con đường mòn trong núi trong khi từ bỏ bức tường thành bên ngoài. Cách làm như vậy với chắp tay nhường phòng tuyến hàng đầu có khác biệt gì?
Cho dù có lùi lại 10.000 bước, Thánh Thành cũng thiếu nhân lực đến mức thang trong mây cũng không lo nổi, cũng không thể nói là từ bỏ Thánh Thành cũ.
Bởi vì hầu hết mọi người không biết những bí mật của giáo hội, nhưng nàng biết rõ ràng, cho dù đó là Thánh Thành mới trên cao nguyên hay Thánh Thành cũ dưới chân núi, nó không phải là cốt lõi của giáo hội. Chỉ có một cốt lõi thực sự của giáo hội và đó là cơ sở bí mật bí mật ẩn sâu dưới lòng đất. Cho dù đó là việc khai thác đá thần, nghiên cứu về Ấn Phù ma thạch hay nghi thức chuyển hóa của quân thần phạt đều là tòa cơ quan mật được tiến hành xây dựng cách đây bốn trăm năm.
Còn Thánh Thành cũ, có một lối đi bí mật dẫn đến Thánh Điện Khu Mật , thậm chí là lối ra chính. Làm thế nào mà một vị trí quan trọng như vậy lại có thể bị từ bỏ một cách dễ dàng như vậy?
Mệnh lệnh này đầy sơ hở và hoàn toàn dối trá!