Sau khi phát hiện ra đội quân của phe địch, trong lòng Lorga dã rõ mình bắt buộc phải rút lui rồi. Cũng như đại tù trưởng Roland và Lightning nói, đối thủ mạnh thế này, nàng không thể đối phó được, điều quan trọng bây giờ là phải truyền tin về thành Neverwinter.
Nàng đã chứng minh được bản thân trong những trận chiến lúc trước rồi. Nếu bọn ma quỷ xây dựng được căn cơ ở đây thì sau này nàng còn có rất nhiều cơ hội để giao đấu với đám quái vật này.
Cho dù những phán đoán khác nhau liên tục nảy ra trong đầu nàng, thế nhưng nàng lại không chọn cách rời đi ngay lập tức mà lại định tìm một nơi nào đó cao hơn để quan sát hành động của bọn ma quỷ ở cự ly gần. Chỉ là một câu “ta nhìn thấy rất nhiều ma quỷ” dễ khiến người ta thấy nàng đã phải hốt hoảng chạy về. Nếu có thể đưa được nhiều tin tình báo về hơn thì cho dù là đại tù trưởng cũng phải nợ ân tình của nàng.
Như vậy, cho dù những lời đối phương nói khi gặp mặt là quan tâm hay là châm biếm thì đều chẳng có nghĩa lý gì nữa cả. Thứ nàng muốn không phải một lời xin lỗi mà là sự công nhận. Cho dù là trong trận chiến sinh tử thì nàng cũng có thể khiến người ta nhìn mình bằng con mắt khác. Nói nhẹ nhàng thì đây là sự vinh quang thuộc về một mình nàng. Nói sâu hơn, điều này rất có ích cho việc nâng cao địa vị của gia tộc Wild Fire trong lòng đại tù trưởng.
Vậy nên nàng mới làm như vậy.
Đương nhiên rồi, nàng sẽ không nói những suy nghĩ này ra đâu, chỉ nói qua loa là do tò mò thôi.
Rất nhanh thôi Lorga đã tìm được một tòa tháp cổ bị bỏ hoang ở gần di tích Taquila, tuy rằng thân tháp gần như đã bị hủy hoại hết, bên ngoài bị rêu và dây leo phủ lên nhưng cũng là điểm quan sát tốt nhất ở gần đó.
Để tiện rời đi, nàng không mặc áo vào mà chỉ vác hành lý ở sau lưng, khoác áo choàng vào rồi leo lên đỉnh tháp.
Lỗ hổng lớn trên đỉnh tháp vừa hay có thể để nàng trốn, cộng thêm đống dây leo chẳng khác gì rèm cửa đó nữa, Khổng Thú nhiều lần bay qua trên đầu nàng nhưng cũng không phát hiện ra tung tích của nàng được.
Sau đó, cuối cùng nàng cũng đã nhìn rõ mặt mũi của bọn quái vật khổng lồ kia. Chúng không phải động vật sống!
- Bọn chúng không phải vật sống sao?
Nghe đến đây, Wendy không nhịn được, phải phá vỡ sự yên tĩnh đó, lên tiếng hỏi.
- Ta chỉ có thể nhận định như vậy thôi.
Lorga trầm giọng xuống.
- Mấy tên không có đặc trưng nào của vật sống cả, chúng giống...
- Giống cái gì?
- Cây cầu sắt các ngươi xây ở trên xông Xích Thủy.
Mọi người đều quay ra nhìn nhau, họ thấy rất khó hiểu.
- Cầu sao?
- Khi đó ta... cũng thấy điều này rất khó tin, nhưng sự thật là như vậy.
Nàng ho vài tiếng đầy yếu ớt.
- Nó cũng có phần thân bằng phẳng như mặt cầu, tứ chi dài như trụ của cây cầu, nẳm ở hai bên của phần thân. Chỉ là... cho dù là phần thân hay là tứ chi thì trên đó đều không có chút máu thịt nào cả, ta có thể nhìn rõ cảnh tượng sau lưng quái vật qua bộ xương đầy lỗ hổng và vài mảnh sắt đó.
Wendy bất giác hít một hơi thật sâu.
Một cây cầu sắt lớn có thể tự hành đồng được sao? Đó là thứ bọn ma quỷ tạo ra sao?
Lorga nghỉ một chút rồi nói tiếp.
- Mỗi con quái vật xương đó ít nhất cũng phải cao khoảng tám, chín trưởng. Trên phần đỉnh đầu của nó có rất nhiều ma quỷ, nhìn từ xa như một đống trứng côn trùng chi chít vậy. Phần bụng của nó được phủ lên một mảnh da rất lớn, trông cứ như da được lột từ cái gì đó xuống vậy. Không chỉ có thể cảm nhận được động mạch trong đó mà qua lớp da, còn có thể nhìn thấy làn sương mù màu đỏ đậm đang chuyển động bên trong.
Nàng nắm chặt tay lại, nhẹ nhàng đưa lên trước ngực.
- Lạy ba vị thần ở trên cao, bộ dạng của mấy con quái vật đó trông tà ác vô cùng.
Ashes cau mày lại:
- …Sau đó thì sao?
- Sau đó bọn chúng vây quanh di tích, từ trong lớp da đó, có hàng trăm cái ống cắm xuống mặt đất, khiến phiền đất xung quanh kết lại thành từng mảng màu nâu đen. Cỏ dại và cây cối trên đó chẳng mấy chốc mà khô héo hết, chúng cứ như bị hút sạch mất sinh mệnh vậy. Một số ma quỷ cũng chìm xuống lòng đất theo đó, chỉ để lại hàng trăm con Mad Demons và hàng chục con Khủng Thú tiếp tục hoạt động quanh di tích. Chắc là phụ trách nhiệm vụ đi tuần hoặc kiểu vậy.
- Ngươi có nhìn thấy loại ma quỷ có vô số con mắt và xúc tu không?
Wendy vừa ghi lại những phát hiện của lang nữ vừa hỏi.
- Bọn chúng thường ở trên những nơi cao, nhìn qua cứ giống như một khối u thịt đang chuyển động vậy.
- Beholder sao?
Lorga lắc đầu.
- Lightning từng nhắc đến mức nguy hiểm của nó, nhưng ta chưa từng thấy nó trong đội quân ma quỷ.
- Vậy vết thương của ngươi là…
- Ta khinh địch quá.
Sắc mặt nàng có hơi buồn bã.
- Ta trốn ở đỉnh tháp ba ngày, Khủng Thú cũng đã nhiều lần bay qua khu vực này nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy bọn chúng muốn điều tra triệt để khu vực này cả. Ta cứ tưởng chiếc kèn mà Mad Demons thổi lúc trước không thu hút được sự chú ý của bộ đội. Cho đến khi rời đi ta mới phát hiện mấy đội ma quỷ đã sớm mai phục ở gần đó rồi.
- Đợi đã… bọn chúng còn làm vậy sao?
Nightfall rất kinh ngạc, nói:
- Lúc trước nghe mọi người nói, ma quỷ không phải là bọn dã thú có sức khoẻ nhưng không có đầu óc sao?
- Bọn ma quỷ ở cấp cơ sở thì đúng là vậy, nhưng có người chỉ huy thì khác.
Tilly trầm ngâm:
- Trong những kẻ địch lần này, rất có thể sẽ có ma quỷ cấp cao.
- Đối diện với những kẻ địch giấu mặt, vốn đã chẳng có kế sách hoàn hảo rồi.
Ashes vỗ vào vai nàng.
- Ngươi có thể thoát khỏi cảnh hiểm nhờ ý chí của mình, hơn nữa có thể sống sót mà quay về thành Neverwinter đã là khó khăn lắm rồi.
Đây là lần đầu tiên Wendy nghe thấy những lời khen ngợi trịnh trọng như vậy từ miệng của một kẻ siêu phàm.
- Chắc là vậy, điều may mắn là… tên đó không đích thân đến tính sổ với ta.
Lorga nở một nụ cười, nàng vui nhưng không có sức.
- Sau khi hành tung bị bại lộ, ta biến thành sói ngay lập tức rồi trốn được nhờ màn đêm. Điều này cũng khiến bọn chúng mất mất mục tiêu tấn công. Ta không biết có bao nhiêu truy binh, chỉ biết Khủng Thú cứ bay trên đầu ta mãi.
- Ngươi… giết hết bọn truy binh rồi sao?
Tilly nói với vẻ ngờ vực.
Trong lòng Wendy cũng thấy có chút nghi ngờ, nếu không thể thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ địch, lang nữ chắc chắn sẽ bị bao vây, chặn lại. Tất cả những vết thương trên người nàng đều chứng minh điều này. Cộng thêm việc chỉ có thể chịu trận một cách bị động thôi. Như vậy, có thể nói khi đó nàng đã rơi vào đường cùng rồi.
- Không… là bọn chúng đã dừng việc truy sát lại.
Lorga trả lời:
- Ta cũng không hiểu vì sao… chỉ cần truy đuổi thêm một ngày nữa thôi là chắc chắn ta sẽ không chống đỡ được nữa, thế nhưng bọn chúng lại chọn cách rút lui.
- Red Mist!
Tilly phản ứng lại rất nhanh:
- Là do Red Mist mà bọn ma quỷ mang theo bị hết. Ngươi còn nhớ nơi chúng rút lui không?
Nàng xoa xoa trán.
- Chắc là nơi cách thảo nguyên khoảng năm, sáu dặm.
- Bản đồ đâu? Mau mang bản đồ qua đây.
Thấy Tilly đang ước tính cự ly trên bản đồ, Wendy cũng đã hiểu ra ý trong lời nói của đối phương. Máy con quái vật xương rất có khả năng là cỗ máy ma lực để vận chuyển Red Mist, giống như thú công thành đang được giáo hội phát triển vậy. Lời miêu tả của Lorga cũng đã gián tiếp chứng minh điều này. Cho dù là đại quân chìm xuống dưới đất hay là bị Red Mist làm ô nhiễm đất đại. Cảnh tượng đó trông y hệt như cảnh bên trong doanh trại ma quỷ đằng sau núi Snow.
Nếu nói Khủng Thú bay từ di tích ra chỉ có thể đến gần vùng đất hoang thôi thì có phải có thể nói thành Neverwinter đã tạm thời an toàn rồi không?
Hiểu được tình hình đại khái rồi, Lorga trông rất mệt mỏi, lớp băng cuốn quanh vết thương đã bị thấm máu.
An ủi nàng nghỉ ngơi xong, yên tâm tĩnh dưỡng đến khi Nanawa về, Wendy và mọi người ra ngoài, rời khỏi phòng ngủ rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.